Trong phòng sinh, Lâm Uyển mệt không chịu được, sau khi sinh xong nhìn cục cưng vài lần, sau đó ngủ thiếp đi.
Bé cưng ở bên người cô, ngủ cũng ngon ngọt.
Lục Chính Đình ngồi ở bên cạnh, cúi người ở bên, một cánh tay duỗi ra che chở đỉnh đầu Lâm Uyển, một cánh tay đặt ở mép giường ngón tay nhấc lòng bàn chân cục cưng lên lên.
Chân của cậu bé quá nhỏ, gần như lớn bằng ngón tay anh, cũng không biết có phải cảm nhận được hay không, lại còn lấy chân đạp đạp lòng bàn tay anh.
Anh hôn nhẹ Lâm Uyển, hôn nhẹ tóc máu dày rậm của bé cưng, trái tim cũng không chịu khống chế mà hòa tan ra…
…
Sinh thường chủ yếu là tiêu hao thể lực, đợi khi ngủ một giấc, ăn chút đồ để hồi phục thể lực là không còn vấn đề gì nữa. Có điều hiện tại trời vẫn còn lạnh, đương nhiên phải chú ý chắn gió và giữ ấm.
Đợi khi Lâm Uyển tỉnh lại, Lục Chính Đình cũng không cho cô đi ra khỏi phòng bệnh, trực tiếp lấy chăn trùm cô lại. Sau đó bảo mẹ Lâm lấy chăn nhỏ trùm cho con, rồi về nhà ở cữ luôn.
Chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục cùng với mấy đứa nhỏ ở nhà Lâm Uyển đợi, muốn thăm em bé. Khi thấy bọn họ về thì lập tức vây lấy.
Lục Chính Đình ôm Lâm Uyển về phòng trước.
Tấm cửa kính đóng thật chặt. Buổi tối bên ngoài có đặt mấy tấm rèm cỏ để chắn gió nên sẽ không có bất kỳ cơn gió nào lọt được qua. Lâm Uyển nằm trên giường đất, mở một cánh cửa phòng đóng một cánh cửa để đảm bảo không khí có thể lưu thông, cũng sẽ không có gió độc thổi vào gây hại.
Chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục nhìn qua đứa nhỏ rồi bảo mẹ Lâm mau vào phòng, rồi lại dặn dò Lâm Uyển giữ gìn sức khỏe.
Chị dâu cả Lục nói với mẹ Lâm: “Thím à, ở nhà thím có việc gì bận thì cứ về đi, ở đây có bọn cháu lo rồi.”
Chị dâu hai Lục cũng nói vậy, cô ta cà chị dâu cả sẽ luân phiên chăm sóc Lâm Uyển trong tháng ở cữ.
Mẹ Lâm nói với bọn họ: “Thím ở đây mấy hôm với nó, mấy hôm nữa không cần thím nữa thì thím sẽ về.” Con gái sinh cháu, dù sao bà cũng phải ở lại mấy ngày, phụ nấu cơm, trông cháu, giặt tã lót các thứ chứ.
Lâm Uyển ở cứ, chuyện ở phòng y tế sớm đã có sắp xếp rồi, chỉ cần không phải bệnh nặng hay sự cố ngoài ý muốn thì một tháng này không cần phải vội. Hơn nữa cô ở cữ một tháng nhưng cũng không thể cả tháng không gặp người, chỉ cần nửa tháng đầu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, sức khỏe đã hồi phục khá nhiều rồi.
Bản địa có tập tục “ba ngày tắm trẻ đến thăm nom”, thường là sau khi sinh con sẽ đến báo tin mừng với ông bà, cô bác họ hàng thân thích, đến ngày thứ ba thì họ hàng thân thích sẽ đến thăm nom và tặng quà chúc phúc. Có điều bây giờ là thời kỳ đặc biệt, mọi người đang bận đi làm, không thể tùy tiện xin nghỉ. Hơn nữa mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc, nhiều lúc gia đình cũng chỉ tổ chức chúc mừng trong nhà thôi chứ không mời khách hay tổ chức linh đình.
[Ba ngày tắm trẻ đến thăm nom (từ gốc: 三日洗三送汤米): Trước đây khi nhà nào sinh em bé thì sẽ thông báo khắp nơi để mọi người đến chúc phúc, thăm đứa nhỏ, hàng xóm láng giềng và bà con thân thích thì tặng chút đồ ăn, ý là để cho đứa nhỏ mau ăn chóng lớn. Sau này thì thành tặng gà, hiện tại là tặng tiền.]
Nếu mẹ Lâm đã đến thì Lâm Uyển đương nhiên sẽ không đưa thư mời cho người khác nữa. Nhà dì cả thì xa xôi đi không tiện, sau này rồi tính.
Ngày thứ ba, Lục Trường Phát và các cán bộ trong đại đội đến tặng canh gạo, có người cho mấy cân bột tinh chế, có người cho hai mươi quả trứng gà, có người thì cho cân đường đỏ. Điều kiện gia đình các xã viên có hạn, có bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
Vốn dĩ Lục Chính Đình muốn từ chối hết nhưng mẹ Lâm bảo anh nhận đi, nhớ lấy nhà nào cho cái gì sau này tặng lại nhà người ta như thế để đáp lễ là được rồi.
Thực ra anh cũng lười nhớ nhà nào cho cái gì, vậy nên dứt khoát không cần. Có điều mẹ vợ đã nói thế thì cố gắng mà nhớ. Lục Chính Đình còn lấy ra một quyển sổ, ghi lại hết nhà nào cho quà gì, viết được mấy cái là anh chịu hết nổi rồi, có chút thời gian thà rằng ở bên vợ với con còn hơn. Thế là việc này giao lại cho Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang, về sau quyển sổ ghi chép quà tặng này do hai đứa nó quản lý.