Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 519 - Chương 536: Việc Học

Unknown Chương 536: Việc học

Lâm Uyển cười đáp: “Nhà chúng ta nhiều trứng gà, hai đứa cũng ăn đi, ăn rồi hai đứa thông minh.”

Tiểu Minh Quang: “Mẹ, con đủ thông minh rồi, vẫn nên cho em bé ăn đi , cho em bé thông minh hơn chút.”

Lúc nói câu này, Lâm Uyển nhìn thấy thằng bé thở dài thườn thượt, bộ dạng vô cùng lo lắng.

Lâm Uyển: “…”

Lục Chính Đình: “…”

Có phải là có gì hiểu lầm rồi không?

Nếu đã không có vấn đề tâm lý, vẫn ổn như cũ vậy thì những thứ khác không ảnh hưởng nhiều lắm. Lo lắng Tuấn Tuấn không thông minh? Lâm Uyển chỉ cầu cho tốt nhất là thằng bé ngốc một chút, mà không phải chỉ có thân thể như cá ướp muối, đầu quá khôn khéo.

Buổi chiều hai anh em chăm em trai, thuận tiện thì học về các tỉnh theo như bản đồ mà Lâm Uyển đã vẽ, Lâm Uyển thì đến phòng y tế.

Lâm Uyển đang hướng dẫn Triệu Diễm Tú, Lý Kim Linh và Vương Phương Phương châm cứu thì thấy Lục Chính Đình tới.

Cô đi ra đón: “Buổi trưa vừa mới chia tay mà giờ đã nhớ em rồi à?”

Lục Chính Đình nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, không nhịn được mà đưa tay ra xoa bóp cằm của cô, sau đó đưa cho cô hai lá thư: “Thư từ tỉnh gửi về.”

Lâm Uyển cầm lấy, thấy đó là thư của Trần Chí Cương. Mỗi lần đều là ba bức thư đến cùng nhau, trước khi Trần Chí Cương gửi thư đều có hỏi bác sĩ Kim, sau đó rồi gửi cùng nhau.

Thư của ông cụ gửi cho hai anh em và Tuấn Tuấn nên cô không xem mà xem thư của bác sĩ Kim, nói về chuyện mới ở bệnh viện tỉnh, rồi lại đọc thư của Trấn Chí Cương.

Trong thư Trần Chí Cương có viết một chuyện vô cùng quan trọng, liên quan đến việc tiến cử đi học đại học Công Nông Binh.

Trung ương cảm thấy ngừng tuyển sinh đại học cũng không được, những người học thức cao thế này mới thiếu hụt, vậy nên vẫn cần phải đào tạo. Nhưng có thể đổi một cách khác, sinh viên nhập học không cần có yêu cầu khắt khe về văn hóa, muốn có thêm nhiều con em công nông binh tham gia vào.

Như vậy mới có thể thực hiện được chuyên chính vô sản thực sự.

Cách thức là các tầng lớp, các đơn vị tiến cử học sinh tham gia học.

Ngoại trừ quân đội tự thành hệ thống, công nhân, nông dân, cán bộ cơ sở, thì còn các thanh niên tri thức… chỉ cần không mù chữ và có đóng góp tiến bộ là có thể tiến cử vào học.

Chỉ cần Lâm Uyển muốn đi, đại đội, công xã thậm chí đến cả huyện đương nhiên cũng sẽ tiến cử cô. Nhưng Trần Chí Cương giúp cô sắp xếp, được đi học đại học thì sẽ tốt hơn, có thể đến đại học tốt nhất thủ đô để học tập.

Những công nhân, nông dân trình độ văn hóa không đủ thì chẳng muốn học gì cả, bởi vì nền tảng không ổn. Cô thì không giống vậy, đi rồi thì sau này có thể học hỏi được rất nhiều từ những giáo sư học bác uyên thâm.

Lúc Lâm Uyển xem, Lục Chính Đình lướt qua hai cái là đọc xong.

Anh rũ mắt nhìn cô: “Đi không?”

Lâm Uyển do dự một chút: “Tuấn Tuấn vẫn còn nhỏ.” Tiểu Minh Quang thì không có vấn đề gì, có thể để ở nhà ngoại, nhưng Tuấn Tuấn còn nhỏ quá, bây giờ cai sữa thì quá sớm.

Mặc dù thằng bé rất giống con cá ướp muối không có mẹ thì cũng không sốt ruột, nhưng một khi cô về nhà không theo quy luật bình thường, phản ứng của thằng bé có chút dữ dội.

Lục Chính Đình cười nói: “Có anh mà, em đi học, anh trông con.”

Lâm Uyển do dự một hồi: “Hay là chúng ta cùng nhau lên tỉnh học tập?” Như thế thì Lục Chính Đình cũng có thể đi, còn có thể đưa hai đứa bé đến nhà người thân, bảo chủ nhiệm Trần sắp xếp chỗ ở cho.

Những người đã có gia đình, thực sự là không phù hợp để học toàn thời gian, quá nhiều thứ cần lo lắng.

Hơn nữa, đại học công nông binh, do trình độ học tập tốt xấu lẫn lộn thì cuối cùng thì cũng không dạy được thứ gì quá sâu sắc.

Lâm Uyển bắt đầu mượn cớ, cảm thấy nếu đại học công nông binh đã không được coi là tốt thì bỏ lỡ cũng không có gì mà lo lắng. Dù sao cô có thể học hỏi kiến thức từ hệ thống.

Nhưng Lục Chính Đình lại cổ vũ cô, cô tự học y, nếu như học thêm đại học nữa thì sau này trên học bạ cũng không thiếu gì cả. Cô có thể không muốn đến mấy bệnh viện lớn, nhưng nếu như có cơ hội, cô nên nắm lấy tư cách có thể tiến vào bệnh viện lớn.

“Muốn đi, đương nhiên là phải đến một trường đại học tốt nhất.” Lục Chính Đình cười: “Đại học tốt nhất, giáo viên tốt nhất, thư viện tốt nhất.”


Bình Luận (0)
Comment