Lâm Uyển nghĩ Lục Chính Đình nói rất đúng, có điều vẫn nên suy nghĩ cho thật kỹ. Dẫu sao ở thế giới trước cô đã học ở một trường đại học không tồi rồi, không học đại học nữa thì cũng không day dứt. Ở thế giới này cô có một hệ thống thần bí, học hành cũng chỉ là chuyện của một mình cô, thế thì đại học ở hiện thực chính là cơ hội để cô có thêm bạn bè và lấy giấy chứng nhận tư cách.
Lâm Uyển không vội quyết định, cô cân nhắc trước đã rồi nói sau.
Lúc này công xã và đại đội cũng nhận được thông báo, cho phép tiến cử công nông binh đi học tập.
Sau khi chính sách này được công bố, các cán bộ cơ sở bắt đầu bận rộn.
Còn phải tiến cử các công nhân gương mẫu, nông dân tiên tiến… các học sinh về quê, các thành niên tri thức từ thành thị về nông thôn cũng sôi nổi hành động, đi cửa sau các kiểu, phấn đấu để đến đại học công nông binh.
Theo như bọn họ nghĩ, đây xem như là sự đền bù tổn thất cho bọn họ khi các trường cao đẳng ngừng tuyển sinh. Ngoài mấy người học cấp 3, cấp 2 như bọn họ ra thì còn ai đủ tư cách đi học đại học, có mấy người còn chưa tốt nghiệp tiểu học thì học bằng cách nào? Đó chẳng phải trò cười sao?
Thế là trong phút chốc các thanh niên tri thức không còn tâm trí làm việc nữa, đều nghĩ đến chuyện xin được đi học đại học. Ai có quan hệ ở thành phố thì chạy chọt, không có quan hệ thì nghĩ đủ cách để gom tiền kiếm mối quan hệ.
Muốn danh sách tiến cử rơi vào mình, thế thì chỉ có mơ thôi. Mỗi đại đội có nhiều thanh niên tri thức như thế, nhưng chỉ tiêu chỉ có vài mống thì đưa ai đây?
Đương nhiên là phải tranh giành.
Hôm nay lúc Lâm Uyển đến phòng y tế thì phát hiện Khưu Thủy Anh và Triệu Diễm Tú đã ở đó, nhưng bác sĩ thanh niên tri thức khác thì không đến.
Có không ít các xã viên tới khám bệnh, còn có những người ở thôn khác cố ý tới đây, vì không đủ người nên phải xếp hàng đợi ở đó.
Cô hơi nhăn mày: “Bọn họ đều có việc bận à?”
Ngày thường sẽ có đôi người đi muộn, nhưng không phải cùng lúc đến muộn, mấy ngày gần đây bọn họ càng ngày càng quá đáng, chẳng những không phải đi muộn nữa mà là trực tiếp không đến, hoặc là thay phiên nghỉ phép, hôm nay thì quá đáng hơn, một đám người không đến.
Triệu Diễm Tú do dự một lát rồi nói: “Bác sĩ Lâm, bọn họ đều… chạy đi đăng ký rồi.”
Lâm Uyển đã biết: “Chuyện tiến cử đi học đại học?”
Triệu Diễm Tú gật đầu
Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành hình như cũng muốn quay về, gia đình họ sắp xếp, đoán chừng năm nay có thể xin đi học đại học.
Hai người này thì Lâm Uyển không hề thấy ngạc nhiên. Suy cho cùng Hồ Hướng Dương lúc đầu xuống nông thôn là để thêm vào lý lịch, vốn dĩ xuống nông thôn một năm là có thể về làm một chức vị trong huyện. Có điều Hồ Hướng Dương học y thấy có cảm hứng, cảm thấy làm bác sĩ cũng được nên ở lại thôn Đại Loan luôn. Gia đình anh ta vẫn luôn bảo anh ta về bệnh viện huyện để công tác nhưng anh ta không chịu, nói là y thuật của bản thân không đủ, quay về sẽ hại người ta, ở lại thôn Đại Loan có thể học được nhiều điều hơn. Anh ta ngoài đi theo Lâm Uyển học đông y thì còn đi theo bác sĩ Kim học tây y chẩn đoán một vài loại bệnh thường gặp. Nói tổng thể thì hiện tại trình độ của anh ta cao hơn các bác sĩ chân trần khác một chút, con người anh ta cũng thông minh, lại học được rất nghiêm túc, tự nhiên sẽ có thành tích.