Nói xong thì cô không quan tâm nữa, bảo bọn họ tự mà nghĩ đi, muốn nghĩ sao thì nghĩ, cô không chịu trách nhiệm.
Lý Kim Linh sụp đổ khóc lóc bỏ chạy. Trong lòng Vương Phương Phương cũng thấy ghét Lâm Uyển, oán trách cô không chủ động tiến cử mình nên chạy theo Lý Kim Linh luôn.
Lâm Uyển nhìn thời gian đã sắp đến giờ rồi nên cô về trước.
Khưu Thủy Anh đuổi theo cô đến cửa chính: “Em, em đừng có giận. Em cống hiến cho đại đội, đại đội của chúng ta đều là những người có mắt nhìn mà.”
Lâm Uyển cười đáp: “Chị yên tâm, em không giận đâu.”
Cô nói chuyện với Khưu Thủy Anh một lúc, bỗng nghĩ ra nên để Khưu Thủy Anh đi học đại học.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình cùng thảo luận, theo lẽ thường thì được tiến cử đi học đại học thì đều tuân theo nguyên tắc đến từ đâu thì về lại đó, quân đội có thể sắp xếp thống nhất, nhưng công nhân ở xưởng, giáo viên ở trường, sau khi tốt nghiệp thì quay trở lại đơn vị. Còn những xã viên đi đại học càng phải tuân theo nguyên tắc ở xã nào về xã ấy, sau khi tốt nghiệp thì phải về. Cho dù có công việc mới tốt hơn cũng cần bên công xã thả người mới được, không được nói đi là đi.
Khưu Thủy Anh là người có thể tin tưởng, hơn nữa người quê đã quen ở một nơi, nhà mẹ chồng mẹ đẻ đều ở đây cả, nên cô ta sẽ không đi đâu được. Cho cô ta đi học đại học có chút tri thức, thực sự còn có lợi cho đại đội Ngũ Liễu nữa. Mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng cô ta sẽ học hành nghiêm túc, thoát ly sản xuất để đi học đại học cũng đủ mang về dùng. Hơn nữa, phòng y tế nông thôn cần những người bác sĩ có thể yên tâm và chăm chỉ làm việc, mà không phải mấy kiểu thanh niên tri thức thấy gió thổi cỏ lay là muốn rũ bỏ trách nhiệm.
Cô thử dò xét: “Bác sĩ Khưu, hay là chúng ta xin cho chị đi học đại học?”
Khưu Thủy Anh giật mình: “Em gái à, sao lại tiến cử chị? Chị không đủ tư cách đâu!” Cô ta hoảng hốt xua tay.
Nhưng Lâm Uyển lại cảm thấy ổn: “Trình độ văn hóa hiện tại của chị thì cũng ngang bằng với tốt nghiệp tiểu học, những từ ngữ chuyên dùng trong y học cũng hiểu, viết bệnh án cũng lưu loát, hoàn toàn đủ tư cách để đi học.”
Mặc dù Lâm Uyển có thể chỉ dẫn cho cô ta về phụ khoa, nhưng mà kiến thức văn hóa thì lại không có thời gian dạy. Sau khi Khưu Thủy Anh tan làm thì tự mình học, vô cùng chăm chỉ. Nếu đã chăm chỉ, lại còn có thành tích thì sao không thúc đẩy một chút?
Khưu Thủy Anh vẫn chưa có tự tin, bảo cô tiến cử Triệu Diễm Tú đi.
Nhưng Lâm Uyển cảm thấy Triệu Diễm Tú là thanh niên tri thức, sau này có thể tham gia thi đại học, hơn nữa hiện tại trình độ văn hóa của cô ta cũng đủ dùng, y thuật cũng có thể. Đợi khi có thể khôi phục kì thi đại học thì cho dù cô ta có thi hay không thì cũng có thể về tỉnh làm bác sĩ, đãi ngộ cũng không tôi. Dẫu sao cô đã nói rồi không tiến cử bất kỳ thanh niên tri thức nào, đương nhiên sẽ không nuốt lời, Khưu Thủy Anh không như vậy, cô ta là phụ nữ của thôn Đại Loan.
Khưu Thủy Anh bị Lâm Uyển nói cho hoang mang trong lòng, nói là để về nhà cân nhắc, cô ta sợ sẽ làm gì đó không tốt khiến cho Lâm Uyển và đại đội Ngũ Liễu mất mặt.
Lúc buổi chiều, Lý Kim Linh và Vương Phương Phương đều không quay lại.
Còn Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành thì lại về.
Lâm Uyển vui vẻ chúc mừng bọn họ, bảo bọn họ có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Hồ Hướng Dương tỏ ý rằng khi nào khai giảng thì sẽ đi, ít nhất là khoảng thời gian này vẫn ở phòng y tế khám bệnh.
Lúc buổi chiều, Lâm Uyển đến tìm Lục Trường Hữu, nói với ông ta là sau này tuyển thêm mấy đứa trẻ nam nữ tầm mười mấy tuổi trong đại đội tới phòng y tế để học tập.
Trước đây cô cảm thấy muốn giúp thanh niên tri thức xử lý vấn đề không muốn làm đồng, đồng thời bọn họ cũng có kiến thức dễ học hơn nhiều. Bây giờ xem ra vẫn phải tìm người có tâm ổn định. Hai năm nữa có tin đồn về tỉnh, tin tức thi đại học, những thanh niên tri thức không có tâm ổn định, không hợp để làm bác sĩ ở quê, tránh không cẩn thận lại xảy ra chuyện.
Đương nhiên là Lục Trường Hữu đồng ý, vốn dĩ ông ta cho rằng Lâm Uyển đến để tiến cử người đi học, còn đang đợi Lâm Uyển nói nữa. Kết quả Lâm Uyển nói xong thì chào tạm biệt luôn.
Giây phút chiều tà, ánh dương vàng tan chảy, phản chiếu trên mặt nước lung linh, rực rỡ như gấm hoa.