Lâm Uyển men theo bờ sông về phía phòng y tế, nhưng lại gặp Triệu Diễm Tú tới.
“Bác sĩ Lâm!” Triệu Diễm Tú chạy tới.
Lâm Uyển chào hỏi một tiếng: “Em có việc gì sao?”
Triệu Diễm Tú do dự một hồi rồi dũng cảm nói: “Bác sĩ Lâm, chị nói xem nếu em làm cam kết với đại đội là sau khi tốt nghiệp em sẽ về lại phòng y tế thì đại đội có thể cử em đi không?” Cô ta sợ rằng Lâm Uyển giận dữ, vội vàng giải thích: “Bác sĩ Lâm, sau khi em nghe lời chị nói, trước đó em không có tiền cũng không có quan hệ, thực sự là chưa từng nghĩ tới việc đi học đại học. Nhưng… nếu như có thể học đại học thì em muốn thử một chút, hoàn thành giấc mộng này của mình.”
Lâm Uyển kinh ngạc nhìn cô ta, cô luôn cảm thấy Triệu Diễm Tú có chút hiền lành hoặc là không được nhanh nhẹn, không ngờ rằng trong lòng cô ta lại sáng suốt như thế.
Lâm Uyển cười nói: “Chị không có ý kiến gì, đây là quyết định của đại đội. Thực sự không cần biết là thanh niên tri thức hay là xã viên thì chị đều mong mọi người được tốt. Con người tiến về phía trước không có gì là sai, em thử đi.” Nói xong cô lại nói tiếp: “Đúng rồi, em cũng đừng nói chắc nịch như thế, lỡ như sau này mấy thanh niên tri thức có thể về tỉnh rồi tham gia thi đại học thì sao?’
Điều này đã được truyền tai mọi người, nhưng chưa từng được chứng thực, đều là hoa trong gương, trăng trong nước thôi.
Triệu Diễm Tú: “Ai mà biết được bao giờ? Có thể 8 năm 10 năm mới thành. Lúc đó đại đội chúng ta chắc chắn sẽ không kém.” Dù sao cô ta cũng cảm thấy làm việc ở phòng y tế, ăn uống ổn, chỗ ở cũng không tồi, ngoài việc không có rạp chiếu phim, bách hóa, công viên, xe buýt thì cũng chẳng có gì khác. Hơn nữa lúc cô ta ở trên tỉnh cũng chẳng có tiền mà ra ngoài chơi, những thứ tiên tiến ở trên tỉnh cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.
Lâm Uyển thấy biểu cảm kiên định của cô ta thì cũng chẳng nói gì mà bảo cô về đi.
Nếu như người tích cực tiến lên thì cho dù là trong hoàn cảnh nào cũng có thể nắm bắt được cơ hội tiến bước. Tự bản thân có động lực đi lên nhưng không giẫm đạp vào người khác, người như thế cô ngưỡng mộ, cũng bằng lòng mà giúp đỡ.
Triệu Diễm Tú đi tìm Lục Trường Hữu, cô ta đã có được sự đồng ý của Lâm Uyển, Lục Trường Hữu suy xét đến suy nghĩ của Lâm Uyển nên đương nhiên sẽ không có lý do để từ chối. Hơn nữa ông ta cũng cảm thấy Lâm Uyển nói rất đúng, cần phải tiến cử nhân tài hữu dụng cho đại đội, ít nhất là sau khi tốt nghiệp xong làm mấy năm mới được.
Mà Khưu Thủy Anh suy nghĩ hồi lâu, còn thương lượng rất nhiều với người nhà, cuối cùng mới quyết định sẽ nắm bắt cơ hội này.
Hơn nữa, chỉ là tiến cử, còn phải thẩm tra các phương diện nữa, chưa chắc là đã đi được.
Buổi sáng mấy hôm sau, đại đội Ngũ Liễu dán chỉ tiên tiến cử. Mọi người thấy thế mà đại đội Ngũ Liễu lại có Khưu Thủy Anh và Triệu Diễm Tú thì rất nhiều người kinh ngạc.
Đặc biệt là Lý Kim Linh và Vương Phương Phương, hai người sụp đổ luôn. Bởi vì Lâm Uyển đã từng nói sẽ không giúp đỡ, nhưng cô lại đi tiến cử Triệu Diễm Tú! Đồ lừa đảo!
Lý Kim Linh lập tức ném hộp cơm đi: “Không làm nữa! Tôi không làm nữa! Tôi chẳng thèm gì cái chức bác sĩ chân trần chó má này! Tôi thà làm ruộng còn hơn!”
Vương Phương Phương sợ đến mức vội vàng bảo cô ta nhỏ giọng lại, phàn nàn thì không sao, nhưng cô ta thực sự không thể nói như vậy, nói như vậy sẽ bị bác sĩ Lâm nghe thấy.
Nhưng Lý Kim Linh tỏ ra bà đây không sợ, ai kiên nhẫn được chứ tôi đây thì không, bị cảm xúc căm giận làm mất đi lý trí.
Vương Phương Phương kéo Lý Kim Linh đi ra ngoài giải sầu, không cần quá kích động. Nhưng bản thân cô ta cũng vô cùng khổ sở, bởi vì Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt cũng nằm trong danh sách tiến cử của công xã, bọn họ muốn cùng nhau học đại học! Chỉ có cô ta và Lý Kim Linh nghĩ đủ mọi cách nhưng không thể nào nằm trong danh sách, quả thực quá khó khăn.
Khi đã bình tĩnh trở lại, hai người cảm thấy không đi thì không đi, có gì thì năm sau lại xin tiếp. Tốt xấu gì bọn họ cũng làm trong phòng y tế, không cần phải đầu tắt mặt tối dầm mưa dãi nắng ngoài đồng, không cần phải dùng nhiều sức, nhẹ nhàng hơn những thanh niên tri thức làm ngoài ruộng gấp trăm lần.