Vương Phương Phương sợ rồi, cô ta cắn môi, nước mắt tuôn rơi, lập tức nhận sai: “Bác sĩ Lâm, là chúng tôi sai. Chúng tôi không nên vô cớ bỏ bê công việc, cô có thể trừ công điểm của chúng tôi, sau này tôi không dám nữa đâu.” Cô ta biết mấy ngày nay là họ làm quá, bởi vì trong lòng có oán hận nên vừa nghĩ không đến là không đến thật, hơn nữa còn âm thầm đắc ý, cảm thấy viện y tế không thể rời khỏi bọn họ. Nếu như bọn họ không đến, bệnh nhân trong viện quá nhiều, mấy người Lâm Uyển bận đến không thở nổi.
Thậm chí hai người còn nghĩ đến Lâm Uyển sẽ chủ động tâm sự với mình, chủ động nói tốt giúp hai người, kết quả thứ họ chờ được lại là bị đuổi việc.
Lâm Uyển: “Không phải là tôi không cho hai người cơ hội, tôi chỉ không nói bất cứ một lời khó nghe nào mà các cô lại cho rằng không có việc gì. Mời thuận theo sắp xếp đi.” Nói xong cô không quan tâm bọn họ nữa, quay người rời đi.
Kể từ khi mang thai, tính tình của cô đã tốt lên rất nhiều, bọn họ cho rằng càng ngày cô càng dễ nói chuyện và sẽ không tức giận nữa. Nhưng cùng lắm chỉ là cô lười so đo mà thôi, còn nếu đối phương làm quá mức, vụt mất cơ hội hết lần này tới lần khác thì cô cũng không thèm quan tâm tiếp nữa.
Vì Lâm Uyển lên tiếng nên đại đội bèn ra mặt bảo Lý Kim Linh và Vương Phương Phương chuyển về chỗ của thanh niên trí thức, không còn ở ký túc xá của viện y tế nữa.
Bây giờ chính là mùa hè lúc ủ phân, từ trước tới nay hai người bọn họ chưa từng làm việc nhà nông, bây giờ lại bảo họ cùng xuống đất, quả thật là khổ không thể tả.
Trước đó lúc ở viện y tế dễ dàng thoải mái, bọn họ không cảm thấy mình chiếm được hời, nhưng bây giờ phải xuống ruộng hứng chịu cái nắng như thiêu đốt cùng với những người khác, bấy giờ mới cảm nhận được công việc lúc trước đây nhẹ nhõm đến mức nào, khiến người ta ghen tị tới mức nào!
Nhất là bọn họ lại bị đuổi khỏi viện y tế, xã viên và mấy thanh niên trí thức khác nhìn họ với ánh mắt khinh thường, như thể đang nhìn những kẻ ngu ngốc và những con sói mắt trắng.
Dù cho không thể vào đại học thì việc ở lại bệnh viện cũng không tệ.
Cả hai đột nhiên tỉnh ngộ, muốn trở về tìm Lâm Uyển cầu tình, đáng tiếc Lâm Uyển xưa nay một khi đã quyết định sẽ không thay đổi.
Mọi người phải chịu trách nhiệm về lời nói và việc làm của mình, những người khác không có nghĩa vụ phải hết lời khuyên bảo họ, đối xử với họ khoan dung hết lần này đến lần khác.
Thời gian hai ngày này, bảy tám thiếu nam thiếu nữ ở nông thôn của Lâm Uyển từ mười lăm đến hai mươi tuổi chăm chỉ hiếu học cũng được tuyển đến, trong số họ có người học được cấp hai, có học tiểu học, tất cả đều đang trong độ tuổi trí nhớ tốt tràn đầy tò mò, là khoảng thời gian thích hợp học nghề nhất.
Ngoài ra, Lâm Uyển còn tuyển thêm hai người phụ nữ ngoài ba mươi, hai người cũng biết được mấy chữ, có một chút kinh nghiệm điều trị bệnh phụ khoa, thường ngày thích chơi đùa với mấy loại thảo dược, cũng đã từng giúp người ta đỡ đẻ, mặc dù không so được với Khưu Thủy Anh nhưng cũng coi như có kinh nghiệm.
Họ đều là thành viên của đại đội Ngũ Liễu hoặc đại đội khác gần đây, nhưng sinh ra và lớn lên ở chỗ này, sau này cũng sẽ kết hôn ở gần đây. Chỉ dạy bọn họ có thể mang lại lợi ích cho người dân địa phương.
Các thành viên không biết lấy tin từ đâu, nghe nói có thể học tiếp đại học, bác sĩ Lâm sẽ rời đi, lần này đi sẽ rất nhiều năm, bọn họ vội vàng bảo nhau, tranh thủ thời gian thừa dịp bác sĩ Lâm chưa đi đến khám bệnh.
Đặc biệt là những người có bệnh cũ lâu năm nhưng mãi mà không khỏi, và những người đã từng điều trị chạy đến thăm khám. Trong lúc nhất viện y tế không dứt người tới lui, làm cho Lâm Uyển bận rộn cả ngày.
Khoảng hơn bảy giờ tối hôm đó, lúc Lâm Uyển còn đang làm trị liệu bằng châm cứu cho Lục Chính Cao.
Ông ta chủ yếu là đau thắt lưng và đau chân, cần trị tận gốc một năm hai lần. Cuối thu và mùa đông trị liệu dưỡng cho tốt được một chút, kết quả mùa xuân là năm sau xuống đất cày trồng hoa màu, đầu hạ gặt lúa mạch, bệnh cũ lại tái phát. Vì không muốn chậm trễ ngày mùa thu hoạch, mùa hè ông ta phải đi trị liệu, nếu không căn bản không kiên trì qua nổi mùa thu hoạch vừa dài lại vừa mệt.
Khi không có Lâm Uyển đều là ông ta tự chịu đựng, chịu không được thì dùng hết mấy phương thuốc cao dán lên, sau đó chờ đến mùa đông nghỉ ngơi dưỡng lại.