Cứ như vậy, sau hai năm các chứng bệnh cũ sẽ tự nhiên trở nên tồi tệ hơn sau, dù có điều trị tốt đến đâu cũng có nguy cơ bị tê liệt.
Mà Lâm Uyển có nói không cho ông ta tham gia lao động chân tay nặng nhọc cũng vô dụng, ông ta là tiểu đội trưởng, làm gì cũng phải dẫn đầu. Hơn nữa, nếu như không lao động thì sẽ không kiếm được công điểm, trong nhà còn phải cơm ăn đương nhiên không thể lười biếng.
Lâm Uyển: “Đội trưởng, đại đội của chúng ta có dự định mua máy kéo không? Có máy kéo thì sau này đất cày, gieo hạt, thu hoạch cũng thuận tiện hơn.”
Một chiếc máy kéo có thể xử lí tốt rất nhiều lao động.
Lục Chính Cao: “Không nói tới việc máy kéo giá trên trời, có một số nơi chúng ta không thể dùng máy móc, gia súc cũng không được, chỉ có thể dựa vào sức người thôi.”
Phía sau thôn của họ có một số ruộng bậc thang, xung quanh là những ngọn đồi, những thửa ruộng không lớn chỉ có thể dựa vào sức người.
Lâm Uyển thuận miệng nói: “Sau này những cánh đồng có thu hoạch nhỏ, không tiện dùng máy móc, không bằng lấy trồng thảo dược đi. Phòng y tế của chúng ta cần một lượng lớn thảo dược.”
Lục Chính Cao nghe xong để trong lòng, định bụng sẽ đi thảo luận với mấy người đại đội trưởng và bí thư một chút.
Lục Chính Cao là người kế nhiệm đội trưởng trong tương lai, nên bây giờ tiếng nói của ông ta cũng rất có trọng lượng
Lục Chính Đình ôm Tuấn Tuấn tìm đến cô: “Bà xã, có thể về nhà ăn cơm được chưa?”
Lâm Uyển: “Được rồi.”
Lục Chính Cao cùng bọn họ nói lời cảm ơn: “Làm chậm trễ bữa cơm của mấy đứa rồi, thật sự là thật có lỗi.”
Lâm Uyển căn dặn ông ta mấy ngày nay phải chú ý kỹ, không được xuống nước, không được cúi người quá nhiều, cô thu dọn một chút bèn tan tầm ra về.
Cô đi rửa tay một cái, sau đó cùng về nhà với Lục Chính Đình.
Cô nhìn Tuấn Tuấn một cái, đứa nhỏ này gặp mẹ cũng không giống mấy đứa trẻ khác đưa tay đòi mẹ ôm, nằm trong lòng cha nó như một đầu cá ướp muối vậy, dáng vẻ bình chân như vại, đừng hỏi cô hài lòng bao nhiêu.
Đứa trẻ nho nhỏ cố chấp bày ra dáng vẻ nhàn nhã như một cán bộ kỳ cựu thật sự làm người ta cười rớt nước mắt.
“Tuấn Tuấn có đói bụng không?”
Lúc này Tuấn Tuấn mới đưa đầu ra thăm dò, nhìn cô cười rộ lên, Lâm Uyển lại trốn sau cánh tay Lục Chính Đình chơi trò mèo nhỏ trốn tìm với nhóc.
“Meo…” Cô đưa hai tay bụm mặt.
Tuấn Tuấn đặt đầu lên cánh tay Lục Chính Đình, đôi mắt to nhìn chằm chằm cô, mỗi khi cô dùng tay bụm mặt nhóc bèn bày ra biểu tình lười nhác, lúc cô giơ tay ra kêu meo meo, đôi mắt nhóc lại lập tức sáng lên.
Đến trước cửa nhà, Lâm Uyển hô một tiếng: “Mẹ về rồi đây.”
Hai anh chàng trong phòng nghe thấy lập tức hô hào: “Dọn cơm dọn cơm.”
Bây giờ hai anh chàng này rất cố gắng ra sức, mỗi ngày đều chủ động dọn dẹp nấu cơm. Trẻ con hiếu động, đầy tò mò, sẵn sàng thử nghiệm những sản phẩm mới, vì vậy chúng luôn có thể làm ra những thứ kỳ lạ nhưng tốt, đồng thời cũng rất giàu dinh dưỡng.
Hôm nay nướng bánh bao nhỏ, những chiếc bánh bao trắng đã được nướng chín vàng và giòn, vì được tẩm mật ong nên ăn có vị ngọt, thơm và mềm, thật sự rất ngon.
Người một nhà ngồi vây quanh trước bàn, có thịt khô hầm đậu cô-ve, cà tím nướng, canh sườn rong biển, còn có rau trộn cà chua.
Hai đứa còn hấp canh trứng gà cho em trai.
Điều kiện sống của gia đình họ còn tốt hơn nhiều so với người dân thành phố, đại đội vẫn luôn cung cấp các loại thịt cho họ, rau quả cũng là sản sản xuất trong vườn, ăn uống rất thuận tiện.
Nhưng mà vì sức khỏe, Lâm Uyển luôn để người nhà ăn mặn phối hợp, không thể một lần ngoạm một miếng thịt lớn, miễn cho mắc phải “bệnh người giàu.”
Lục Chính Đình dùng một chiếc thìa nhỏ đút Tuấn Tuấn ăn bánh gato, cậu bé lại không chịu ăn, con mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của hai anh trai. Lục Minh Lương đang ăn cà tím, Tiểu Minh Quang ăn đậu cô-ve, nhìn hai đứa ăn mà phát thèm.
Cậu bé mím chặt miệng, nghiêng đầu một chút, thăm dò nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển cho rằng nhóc con muốn sữa, vì vậy cho cà chua vào miệng, đưa tay ôm lấy cậu nhóc.
Tuấn Tuấn lại đụng lên môi cô muốn ăn cà chua của cô.
Lâm Uyển: “Không được, con còn nhỏ đâu, không ăn cái này được, không thể tiêu hóa.”
Cậu nhóc dường như còn chưa nghe hiểu, đương nhiên mặc kệ, còn tiếp tục muốn.
Lâm Uyển: “Răng của con còn chưa có mọc dài kia kìa.”
Tuấn Tuấn: “Ưm… Hừ…” Ngón tay nhỏ chỉ vào đĩa cà chua đỏ au.