Liếc mắt một cái nhìn lại, bên trong thành phố nhỏ sạch sẽ gọn gàng, hàng cây bên đường xum xuê rợp thành tán cây, trong bồn hoa bên đường gieo trồng thảo dược có thể làm đẹp cảnh vật chung quanh, vừa có thể hái vừa có thể ngắm, một mũi tên trúng hai con chim.
Mùa này, đúng là sắc màu rực rỡ, ong mật bươm bướm thành đàn, làm đẹp cho thành nhỏ giống như ngồi ở vườn hoa to lớn xinh đẹp.
Theo tiếng chuông điện vang lên, trường học truyền đến từng đợt âm thanh sôi trào: “Oa, tan học rồi…”
Các học sinh chen lấn chạy ra phòng học, nhưng có một cậu bé xinh đẹp ở một góc cũng không di chuyển.
Chỉ thấy cậu bé chậm rì rì thu dọn xách, chậm chạp nhét túi xách vào hộc bàn, lại lười biếng đứng lên. Lúc này có một thiếu niên từ cửa chạy tới, cậu bé kêu lên: “Tuấn Tuấn, nhanh về nhà thôi.”
Tuấn Tuấn, đại danh hiện giờ tên Lục Nhất, vốn Lục Chính Đình đặt tên cho cậu bé là Lục Minh Phỉ, cậu bé ngại viết tên phiền phức nhất định muốn kêu một cái tên đơn giản nhất, sau đó tự mình chọn một chữ cho mình.
Cậu bé đã 6 tuổi, lại vẫn cá mặn như thế vậy, thậm chí có một sự ngụy biện cho mình, vì dùng ít sức cậu bé không chịu đến trường đi học.
Sau đó Lục Chính Đình và Lâm Uyển cũng không cho phép cậu bé tiếp tục nhàn rỗi như vậy nữa, buộc cậu bé đi học.
Cậu bé gắng gượng vượt qua lớp mầm, lớp một, sau đó đành phải nhảy qua lớp hai, mùa thu năm ngoái trực tiếp học lớp ba, lúc này đã học học kỳ sau của lớp ba.
Mà anh trai cậu bé Lục Minh Quang năm nay lấy 11 tuổi học hết cấp ba, hiện giờ đang thực tập ở bệnh viện.
Dựa theo cách nói của cậu bé, thật sự không trách cậu bé được, đều do bây giờ trường học dạy quá ít, năm năm tiểu học, hai năm cấp hai, hai năm cấp ba, mấy năm này cộng thêm gì đó, còn không bằng Lâm Uyển, Lục Chính Đình dạy sâu hơn. Cho nên cậu bé học nửa năm lớp hai tiểu học thì chán ngấy không thôi, sau đó trực tiếp học cấp hai, một năm sau lại học cấp ba. Năm trước cậu bé không chịu đi học, mà ở bệnh viện đi theo Lâm Uyển và Lục Chính Đình học gì đó, đồng thời tự học một ít môn sâu xa, đều là tri thức của trường cao đẳng.
Thật ra ở trong cái nhìn của Lâm Uyển, phần lớn chính là chương trình học cấp ba của thế kỷ 21.
Mà Lục Minh Lương sau này không theo kịp tốc độ của cậu bé, chỉ có thể chậm một chút, nhưng hiện giờ cũng cùng học cấp ba ở thị trấn.
Lục Minh Quang thấy em trai không nhanh không chậm rê bước chân thư thả, bắt kịp ông cụ chín mươi tuổi tản bộ, không khỏi trêu ghẹo cậu bé: “Em thi chạy với ốc sên hả, ốc sên cũng có thể lấy được một vị trí đó.”
Tay nhỏ bé của Lục Nhất cắm ở trong túi quần, chậm rì rì: “Chậm cũng là một ngày, nhanh cũng là một ngày, gấp gì chứ?”
Lục Minh Quang: “Em nhanh lên có thể làm rất nhiều chuyện đấy.”
Lục Nhất: “Hả?”
Lục Minh Quang: “Nói ví dụ một ngày em không làm được một cuộc phẫu thuật, mẹ một ngày có thể làm ba bốn cuộc, đây là chỗ tốt của nhanh.”
Lục Nhất: “Bận rộn, nóng vội, không tốt đâu. Phải thuận theo tự nhiên.”
Lục Minh Quang: “Lời này của em đừng nói ở trước mặt người khác, anh sợ người ta đánh em.”
Lục Nhất: “Ừm?”
Lục Minh Quang: “Trước kia xã viên không ăn được cơm, đói bụng, bây giờ ăn ngon như thế, vẫn gấp rút, em nói xem vì sao vậy?”
Lục Nhất: “Ăn ngon, bệnh nhiều hơn.”
Lục Minh Quang: “Em… Quên đi, anh không ép em. Tiểu đậu đinh 6 tuổi như em, anh tranh luận với em làm gì.”
Lục Nhất cười hì hì: “Anh ơi cõng.”
Lục Minh Quang rất tự nhiên ngồi xổm xuống cho cậu bé lên, cõng em trai, đi còn nhanh hơn em trai tự mình đi, cậu bé cảm thấy rất tốt.
Đợi tới cửa nhà, vừa lúc Lâm Uyển và mấy học sinh chào tạm biệt, nhìn thấy bọn họ, lập tức quát: “Lục Minh Phỉ, con xuống ngay cho mẹ!”
Lục Minh Quang vừa muốn nói không có việc gì, Lục Nhất đã nhanh nhẹn trượt xuống, cười ngọt ngào với Lâm Uyển: “Mẹ, mẹ lại đẹp rồi.”
…
Lâm Uyển cúi thắt lưng xuống vươn tay chọc chóp mũi tinh xảo vểnh lên của cậu bé: “Lớn như vậy còn đòi cõng, bắt nạt anh trai à!”
Không đợi Lục Nhất nói, Lục Minh Quang lập tức che chở cậu bé: “Mẹ, là con chủ động muốn cõng, Tuấn Tuấn chân ngắn đi chậm quá.”
Lâm Uyển gật đầu, thẳng thắt lưng lên, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt một cái, cười nói: “Đúng rồi, bạn nhỏ Lục Nhất lùn nhất trong chúng ta mà. Haiz, con người thật không thể lười biếng, luôn lười biếng, khổ người cũng lười lớn luôn.”