Đứa nhỏ này luôn tìm cách ngụy biện, rõ ràng là kiêng ăn, kén ăn, còn muốn nói gì mà có vài thực vật đơn giản là lãng phí thời gian, cậu bé lười ăn.
Thật muốn đại diện thực vật đánh cậu bé một trận.
Lục Minh Quang nín cười, sờ sờ đầu của em trai: “Tuấn Tuấn còn nhỏ mà, vóc dáng cao hơn bạn cùng lứa tuổi một chút đó.”
Lâm Uyển cười mà không nói, dẫn đầu về nhà.
Lục Minh Quang liếc nhìn em trai một cái, biết cậu bé có hơi bị đả kích. Tuy rằng Lục Nhất cậu bé lười biếng, trông thấy thằng bé không tim không phổi, nhưng thật ra cậu bé luôn coi trọng lời nói của mẹ.
Lục Nhất thở dài một hơi, hai tay cắm ở trong túi, chậm rãi ngửa đầu, nhìn mấy cây đào nở rộ ở phía đông, chậm rãi nói: “Haiz, một năm ba trăm sáu mươi ngày, rét cắt da cắt thịt…”
Lục Minh Quang: “…” Cậu bé nhanh chóng xách Lục Nhất lên, đánh gãy tư thái diễn tinh mang theo ưu thương của cậu bé, thật sự là buồn nôn, người bình thường chịu không nổi.
Lục Nhất làm điệu bộ cá mặn, tay chân bất động, tùy ý anh trai xách mình đi, miệng lại nói: “Anh, anh thả em xuống dưới, để em tự mình đi.”
Bọn họ vào cửa sân, vừa lúc Lục Học Y từ bên trong đi ra, hai người bọn họ nhanh chóng chào chị.
Mùa hè năm trước Lục Học Y tốt nghiệp cấp ba, bởi vì bỏ thi đại học, hơn nữa tiến cử đại học công nông binh đều phải có ba năm kinh nghiệm làm việc, cho nên cô bé trực tiếp trở về quê hương. Cô bé học y ở bệnh viện trấn Ngũ Liễu, đi theo Lâm Uyển làm thư ký cho cô.
Cô bé cười nói: “Nhanh chuẩn bị một chút đi, đợi lát nữa lại đây ăn cơm, bác cả của các em gói bánh bao cải trắng nấm nhồi thịt heo đó.”
Nói xong cô bé đi bệnh viện trước.
Lục Minh Quang lôi kéo Lục Nhất chạy về nhà: “Mẹ, cha con có nói mấy giờ về không?”
Lâm Uyển nhìn xem đồng hồ: “Buổi tối trở về.”
Bây giờ Lục Chính Đình bề bộn nhiều việc, năm trước chủ nhiệm Tôn lên chức, anh từ phó tổ trưởng viện y tế thăng thành tổ trưởng. Mặt khác anh còn phụ trách công tác chính trị của bệnh viện Ngũ Liễu, đồng thời kiêm chức tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển dụng cụ của bệnh viện.
Nếu không phải vì giúp Lâm Uyển phát triển bệnh viện trấn Ngũ Liễu tốt hơn, anh sẽ từ chức công việc trong huyện. Cho tới nay anh đều cảm thấy hứng thú đối với phương diện kỹ thuật gì đó, cũng không ham thích công việc cơ quan, lý do vẫn luôn làm việc ở bộ y tế, cũng là vì thuận tiện giúp Lâm Uyển tuyên truyền, ra sách.
Cô liếc mắt nhìn Lục Minh Quang một cái: “Minh Quang, ông nội con muốn cho con đi học ở thủ đô, con muốn đi hay không?”
Tuy rằng còn chưa khôi phục thi đại học, nhưng dưới sự thúc đẩy tri thức có chí, hiện giờ đại học công nông binh cũng có đặc sắc, bọn họ xây dựng lớp tiến bộ, đặc biệt chuẩn bị vì những học sinh xuất sắc này, tránh cho bọn họ lãng phí thời gian với các học sinh bình thường có bằng cấp tiểu học, cấp hai.
Lục Minh Quang vô cùng thông minh, đi học có một loại thiên phú người khác khó có thể với tới, hơn nữa khoa học tự nhiên là thế mạnh của cậu bé. Lâm Uyển cảm thấy cậu bé có thể đến trường học tốt hơn, đi theo các học giả chân chính học tập toán học, vật lý cùng với hóa học cao cấp.
Lâm Uyển hy vọng cậu bé với chỉ số thông minh cao như thế, có thể ở trong sự thể hiện tài năng thúc đẩy sự nghiệp phát triển máy tính.
Dù sao dù là phương diện nào, nếu có sự trợ giúp của máy tính, đều sẽ như hổ thêm cánh.
Năm trước Trần Chí Cương rốt cục qua nhiều lần trắc trở cũng xác nhận chiếc ban chỉ đó là vật sở hữu của nhà họ Ôn, tuy rằng chưa hẳn có thể lấy trăm phần trăm xác nhận Lục Minh Quang chính là cháu trai của ông cụ, nhưng với ông cụ mà nói đã nhận định Lục Minh Quang rồi, thậm chí cũng không cần điều tra gì nữa.
Chẳng qua ông cụ cũng không vội vã nói rõ với Lục Minh Quang, thậm chí còn chủ động thương lượng với Lâm Uyển và Lục Chính Đình, đừng cho Minh Quang biết, cứ coi ông cụ trở thành một ông nội có quan hệ rất tốt là được.
Như vậy, đứa nhỏ mới có thể không có áp lực gì qua lại với ông ta, ông ta không hy vọng đứa nhỏ có gánh nặng gì.
Lâm Uyển tôn trọng quyết định của ông ta.
Mấy năm nay chỉ cần đi tỉnh thành hoặc là thủ đô tham gia hội nghị trao đổi, cô đều sẽ đi thăm hỏi ông cụ Cố, có đôi khi cũng sẽ cố ý dẫn bọn nhỏ theo ở vài ngày.