Mặt Lục Nhất khó xử, cái giỏ nặng như vậy, cậu bé vẫn là một cục cưng mà.
Tuy rằng vẻ mặt ghét bỏ, rốt cuộc cậu bé vẫn nhớ tới tình cảm anh em, nâng cái giỏ nặng đó giúp anh trai, nâng về nhà sau đó mệt đến mức cậu bé trực tiếp nằm trên băng ghế trước nhà, thở hổn hển: “Đè em tới không lớn nổi.”
Vừa lúc Lâm Uyển và Lục Chính Đình nắm tay trở về. Cô cười nói: “Cầu con mau nhúc nhích đi, gien xuất sắc đó cũng sắp biến dị thành con heo nhỏ lười biếng.”
Nói như thế nào cũng chạy thắng hơn hai triệu anh chị em nòng nọc nhỏ, làm sao biến thành loại người lười biếng như vậy chứ.
….
Lục Minh Quang mở radio, nghe quốc gia đại sự một chút, lại nghe tin tức địa phương một chút. Người nhà bọn họ cơ bản đều có thể nhất tâm nhị dụng thậm chí đa dụng, bình thường vừa ăn cơm vừa trao đổi tin tức cho nhau một chút, còn không bỏ lỡ lấy ra tin tức quan trọng trong radio.
Lúc này Lục Minh Quang mở radio lên, sau đó thương lượng ý tưởng kiềm cầm máu đó của cậu bé với Lục Chính Đình, muốn nghiên cứu thử xem làm như thế nào.
Khi con cái qua năm tuổi Lục Chính Đình sẽ không coi bọn họ là con nít, nói chuyện trao đổi giống như người lớn, hơn nữa khi anh và Lục Minh Quang thương lượng cải tiến dụng cụ, đó chính là quan hệ đồng nghiệp, dẫn dắt ý nghĩ và linh cảm cho nhau.
Lâm Uyển nằm ở bên cạnh Lục Nhất, nghe xong trong chốc lát, trong lòng âm thầm kiêu ngạo, không nhịn được lặng lẽ liên lạc với hệ thống: “Tiểu Cửu, xem chồng với con trai tôi kìa, lợi hại biết bao, phỏng chừng không tới mười năm bọn họ đã nghiên cứu ra kiềm cầm máu trí năng.”
Một người cây cao một mét bước lên một cái nút nhảy disco, miệng còn hát ngôn ngữ ngoài hành tinh hiếm lạ cổ quái.
999 hiện giờ không còn là người nhỏ bằng bàn tay nữa, hình thể mô phỏng đã cao một mét, cũng không chịu làm đứa nhỏ mập mạp có ba đầu, nhất định phải mô phỏng một phiên bản thu nhỏ không xác định, có đôi khi là Tôn Ngộ Không, có đôi khi là Hồ Lô oa, Nhị Lang Sơn, Na Tra thậm chí còn từng làm tiên cô gì đó, fan cosplay điển hình.
Đương nhiên nó còn mưu toan dùng mặt Lục Chính Đình, bị Lâm Uyển bạo lực lạnh, nó hoàn toàn rời khỏi phạm vi chân thân xung quanh cô.
“Đó là đương nhiên, có bản hệ thống toàn năng siêu cấp vô địch vũ trụ… Thay đổi một cách vô tri vô giác, đó là nhất định rồi!” Nó hoa chân múa tay vui sướng, trở mình té ngã một cái, sau đó vỡ thành một chuỗi đốm đốm sao: “Ký chủ, chúng ta hướng tới thời đại tinh tế, xuất phát đi! Chờ khi năng lượng của tôi đủ, chúng ta có thể tự do bay lượn.”
999 nói đến kích động, tư thái lập tức sẽ phi thăng.
Đây là một hệ thống dễ kích động nhiệt huyết sôi trào, cũng không biết người khai phá nó có tính cách gì.
Lâm Uyển đã quen nó thiên mã hành không, tuy rằng nó chữa trị một vài công năng, nhưng so với nó vẫn khoác lác rằng vô địch, toàn năng, đứng đầu vũ trụ, phỏng chừng còn kém rất nhiều vạn năm ánh sáng.
[天马行空: nghĩa đen là con ngựa đang chạy nhanh, nó giống như đang bay trên không trung. Nghĩa bóng là táo bạo, không gò bó, đôi khi không thực tế, huyền ảo.]
Chẳng qua, 999 muốn mang cô cùng xuyên qua vũ trụ, cô vẫn rất cảm động. Vốn suy nghĩ nếu nó tích lũy đủ năng lượng, sau khi chữa trị là có thể tự do xuyên qua, không cần phục vụ cô nữa.
“Chỗ tôi có toàn bộ tài liệu về máy vi tính tinh vi, cô có muốn hay không…”
Lâm Uyển: “Không cần, tri thức mi dạy cho tôi đã đủ dẫn dắt bọn họ rồi, bọn họ cần dựa vào vào bản thân tìm tòi, mà không phải trực tiếp đạt được.”
Lâm Uyển cảm thấy hệ thống can thiệp thế giới này càng ít, như vậy biến cố không biết có thể phát sinh lại càng ít, đây cũng là nguyên nhân cô vẫn cố hết sức thông qua bài viết, xuất bản sách, hội nghị trao đổi vân vân để dẫn dắt linh cảm của các bác sĩ và nhân viên nghiên cứu khoa học khác. Mỗi một dạng đồ vật, mỗi một tiến bộ, đều là bọn họ tự thân tự lực phát minh ra, sự thần kỳ cũng sẽ không thoát khỏi phạm trù lý giải của nhân viên nghiên cứu khoa học.
Ngoại trừ chân của Lục Chính Đình, đó là dụng cụ hỗ trợ đi lại trí năng có thể tiếp thu sóng điện não của cơ thể người do hệ thống làm, vô cùng siêu việt, cũng may chỉ có Lục Chính Đình dùng, hơn nữa cũng sẽ không phát hiện manh mối, cô cũng không lo lắng.