“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?” Lục Nhất đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Lâm Uyển, đôi mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn cô.
Lâm Uyển lập tức hoàn hồn, cười nói: “Mẹ không nói chuyện.”
Lục Nhất hồ nghi nhìn cô một cái: “Thật vậy chăng? Sao giống như con nghe thấy mẹ nói chuyện vậy.”
Lâm Uyển lập tức cảnh giác: “Không có khả năng, mẹ nằm nhắm mắt dưỡng thần, nghe cha con nói chuyện với anh con mà.”
Lục Nhất nhức đầu: “Mệt sao? Nghe nhầm.”
Lâm Uyển: “…” Cô ôm Lục Nhất vào trong ngực, đứa nhỏ này cũng không biết có phải đột biến gen hay không, thật sự rất thông minh. Thật ra cô vẫn hoài nghi khi mình mang thai, 999 đã làm gì với cậu bé, nếu không làm sao cậu bé khác loài như vậy? Cô xác nhận với 999, nó cũng không thừa nhận, nói nếu có ảnh hưởng vậy cũng là tác dụng phụ do cô mang theo hệ thống sinh ra, ví dụ như hệ thống phóng xạ.
Phóng xạ khiến cậu bé thông minh phi phàm nhưng cũng lười muốn chết?
Lâm Uyển cũng có hơi tin.
Lục Minh Quang và Lục Chính Đình thảo luận nhiệt liệt, bọn họ còn cầm giấy bút, bàn tính vân vân ra, ngay trên bàn gỗ nhỏ bên cạnh ghế nằm viết viết vẽ vẽ tính tính.
Lục Minh Quang: “Cha, cha có thể xin một cái máy vi tính không? Con cảm thấy chúng ta có thể nghĩ cách gắn máy vi tính với dụng cụ y tế, như vậy càng chuẩn xác cũng càng dễ thao tác.”
Nếu chỉ cho kiềm cầm máu kiềm có điện, vậy chính là công năng của một cái bàn ủi điện, mà nếu liên kết máy vi tính với chúng nó, như vậy lại càng thêm nhanh và tiện lợi.
Cậu bé từng nghe Lâm Uyển nói, cho nên ý nghĩ rất bao la, cảm thấy máy vi tính dưới sự thao tác của con người có thể không gì làm không được, ví dụ như liên kết với máy X quang, có thể biểu thị hình ảnh động chân thật, mà không chỉ là chụp hình, còn có thể liên kết với máy siêu âm, mặt khác còn có rất nhiều rất nhiều dụng cụ khác đều có thể thêm vào.
Lục Chính Đình bị lời nói của cậu bé làm sửng sốt một hồi: “Minh Quang con có biết máy vi tính lớn cỡ nào không?”
Lục Minh Quang do dự một chút, hỏi: “Cỡ nào?”
Lục Chính Đình chỉ vào lầu một của nhà chính: “Lớn như vậy.”
Không chỉ Lục Minh Quang, ngay cả Lục Nhất ngả nghiêng trên người Lâm Uyển cũng sợ tới mức ngồi xuống, đây là máy tính mẹ nói hả? Cái này sợ là không phải máy cày liên hợp đấy chứ?
“Khụ khụ khụ…” Lâm Uyển nâng tay vén tóc mình lên, cố gắng che mình lại. Khi cô nói chuyện phiếm với bọn nhỏ, có đôi khi nói chuyện vạ miệng, có thể sẽ không cẩn thận nói nhiều, ý thức được sau đó đúng lúc phanh lại, nhưng trí nhớ của bọn nhỏ tốt.
Hiện tại số lượng máy tính tự sản xuất trong nước rất ít, bắt đầu từ núi nhỏ giống như máy tính bóng điện tử, hiện giờ hẳn là bóng bán dẫn, mặc dù có cải tiến, nhưng vẫn như cũ là hình thể khổng lồ, một cái máy móc phỏng chừng lớn cỡ ngăn tủ, còn phải dùng băng giấy lưu trữ ghi chép, hơn nữa các loại linh kiện linh tinh khác, phải cần cả một gian phòng để lắp đặt.
Hơn nữa một cái hơn mười vạn, chủ yếu đều là ở bộ nghiên cứu khoa học cùng với một vài bộ quan trọng của chính phủ mới có thể trang bị, bệnh viện ở nông thôn muốn máy vi tính, đương nhiên không dễ dàng.
Hơn nữa hiện giờ thao tác và bảo tồn máy tính, thật sự là… Dù sao cô không thể, cô không thể nói rõ ra, quá nguyên thủy.
Cho nên, cô hy vọng kích thích Lục Minh Quang một chút, để cậu bé đi học tri thức về phương diện này, có lẽ không cần ba năm, là có thể giúp đỡ quốc nội cải tiến máy vi tính thì sao?
Khéo léo nhẹ nhàng, mới là phương hướng của nhân công trí năng.
Lục Chính Đình thường xuyên đi họp ở chuyên khu và tỉnh, cũng từng đi phân viện của viện Trung khoa ở tỉnh thành, kiến thức máy tính bóng điện tử và bóng bán dẫn.
Thậm chí anh còn lặng lẽ học theo một trận, mang về mấy quyển sách. Nhưng thứ này, thật sự vô cùng phức tạp, tự học giống như xem sách trời vậy, không có giáo viên dẫn dắt là không được.
Cho nên anh cũng không lộ ra, cũng chưa từng nói cho Lâm Uyển, làm bộ cái gì mình cũng chưa chạm qua.
Anh nói một ít thứ tự mình biết cho Lục Minh Quang: “Cần huấn luyện chuyên nghiệp, tự học có hơi khó.”
Lục Minh Quang theo bản năng nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển lập tức nói: “Mẹ chỉ biết khám bệnh, không hiểu máy tính.” Cô đẩy Lục Nhất, cười nói: “Bạn học Lục, con có hiểu không?”
Lục Nhất thuận miệng nói: “Không hiểu thì học.” Người ta có thể biết, dựa vào cái gì anh trai không thể biết? Học thôi!