Mẹ Lâm cười bảo: “Đều ổn cả, bây giờ ngày nào ba người bọn họ cũng lấy vườn trái cây làm nhà hết. Từ sau khi học được sản phẩm gây trồng mới, bây giờ làm rất tốt, chỉ hận không thể mọc thêm vườn trái cây nữa. Mùa xuân bọn họ đã chiết một số lượng lớn các anh đào giống mới, đào mập còn có cả mơ cũng thế, lúc này mọi người đều đang bận chăm sóc chúng.”
Từ sau khi Lâm Tuấn và Lâm Tụ có thể khống chế tần suất phát bệnh động kinh, không chịu ở nhà ngây người nằm không nữa, mà cũng theo cha Lâm tới vườn ăn quả làm việc.
Bọn họ trẻ tuổi thông minh, khả năng làm việc cũng mạnh, học hỏi vô cùng nhanh, hơn nữa còn có thể đưa ra những ý tưởng mới, bây giờ là cốt cán kỹ thuật ở vườn cây ăn quả.
Phía bên Lâm Uyển phát triển hẳn lên, cùng với cơ hội ra ngoài tăng nhiều, cô cũng sẽ dẫn cha và các anh đi ra ngoài trải sự đời, để bọn họ tham gia vào các hội tọa đàm trao đổi nông lâm nghiệp trong tỉnh.
Bọn họ quen biết vài chuyên gia nông nghiệp nổi tiếng ở tỉnh, học được rất nhiều kiến thức về bảo vệ, nuôi trồng và tối ưu hóa cây ăn quả của người ta, còn mua không ít sách về tự mình làm nghiên cứu, không hiểu thì viết thư trao đổi với người ta, lần nào cũng đều có thể có được câu trả lời hài lòng.
Dưới việc chịu khó học hỏi và nghiên cứu thực địa, bọn họ đã gây trồng ra hơn mười giống mới, không những sản lượng cao, quả ngọt, mà dinh dưỡng cũng tốt hơn.
Trong đó vượt trội nhất chính là táo, vốn dĩ quả chua, nhưng bây giờ đã chua ngọt vừa miệng ăn, vô cùng được người chào đón.
Mặt khác chính là anh đào hạt lớn thịt ít được gây trồng thành anh đào lớn, hạt nhỏ thịt nhiều, ăn vào vừa ngọt vừa nhiều nước, quả thực là quá hạnh phúc.
Lâm Tụ còn kết hợp táo ta với táo tàu như chơi đùa, gây trồng thành loại táo ta lớn mới, chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon. Mới đầu chỉ là để ăn táo ta, kết quả Lâm Uyển phát hiện ra nhân táo ta mà anh ta gây trồng ra, có giá trị dược liệu cao hơn nhân táo dại rất nhiều, hơn nữa hạt táo to hơn, dễ hái hơn táo sinh trưởng hoang dã rất nhiều.
Bây giờ hai đầu bờ sông ở Lâm Gia Câu, trồng không ít những cây táo ta lớn đó, vừa có thể làm hàng rào, vừa có thể hái quả.
Lục Chính Đình đạp xe đạp đi tới vườn trái cây thăm, còn Lâm Uyển thì lại ở nhà giúp mẹ Lâm sàng bột.
Mẹ Lâm hỏi Minh Quang Minh Lượng đi học thế nào trước.
Lục Nhất lập tức chủ động móc thư ra, ngọt ngào nói: “Bà ngoại, cháu đọc cho bà nhé.”
Mẹ Lâm vui vẻ đáp: “Đúng là cháu trai ngoan, nghỉ chút đi, cháu kể cho bà, đợi ông ngoại cháu và các cậu cháu về rồi đọc sau.”
Lục Nhất cảm thấy vẫn nên đọc thì hơn, chỉ cần không đọc nó lên, vấn đề bà ngoại muốn hỏi sẽ không kết thúc, bà sẽ luôn cảm thấy trên lá thư đó còn có rất nhiều rất nhiều thứ mà bà chưa nghe thấy bao giờ.
Lâm Uyển chớp mắt nhìn Lục Nhất, bộ dáng mẹ nhìn thấu suy nghĩ lệch lạc đó của con rồi.
Lục Nhất trực tiếp cười hì hì, bắt đầu đọc thư.
Mẹ Lâm dựng thẳng lỗ tai lên nghe, làm việc cũng dè dặt hơn, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc nghe thư.
Đợi Lục Nhất đọc xong, đầu tiên mẹ Lâm là khen Lục Minh Quang và Lục Minh Lương một hồi, sau đó lại khen Lục Nhất.
“Các anh trai lợi hại quá, mà cháu trai nhỏ của bà cũng vô cùng giỏi, nhỏ như vậy đã có thể đọc được lá thư dài như thế rồi. Tuấn Tuấn thật hiếu thuận, lần nào đều khiến bà ngoại vui vẻ hết.” Bà liếc mắt nhìn Lâm Uyển: “Ai nói cháu trai mẹ lười? Cháu trai mẹ chịu khó biết bao. Thư dài như vậy, đứa trẻ nào có thể đọc được chứ?”
Lục Nhất dựa vào lòng bà bắt đầu cọ: “Bà ngoại hiểu nhất.”
Lâm Uyển không chịu được hai bà cháu bọn họ buồn nôn như thế: “Bạn học Lục Nhất, ông ba của con, cậu Cường Tử, và bác sĩ Chu đều muốn biết chuyện của các anh trai, có muốn đi đọc cho bọn họ nghe không?”
Lục Nhất từ chối một cách nghiêm túc: “Mẹ nói với mọi người một tiếng là được, không cần phải đọc thư.”
Mẹ Lâm cười bảo: “Không sao, đến lúc đó mẹ nói với bọn họ là được, không cần đọc thư, nghỉ ngơi chút đi, mau đi pha sữa bột uống.”
Đôi mắt của Lục Nhất sáng ngời: “Bà ngoại, cháu có thể không pha nước mà ăn không được không?”
Ở nhà mỗi lần cậu bé muốn ăn sữa bột, Lâm Uyển đều sẽ ngăn cản cậu bé. Lúc đứa trẻ này còn nhỏ đã từng bị nghẹn vì ăn vã sữa bột, sau này chỉ cần ăn không sữa bột đều sẽ ho khan, cổ họng khó chịu đến vài ngày. Nhưng cậu bé thích ăn như vậy, cảm thấy ngon hơn pha nước gấp mười nghìn lần.
Mẹ Lâm nhìn thấy Lâm Uyển định từ chối, mới bảo: “Cho con ăn một miếng thôi, không sao đâu, bây giờ Tuấn Tuấn lớn rồi, sẽ không ho nữa đâu.”