Bà nói với Lục Nhất: “Cháu đừng ăn một miếng đầy như vậy, ăn từng miếng nhỏ thôi, dùng nước miếng thấm ướt, như thế sẽ không ho nữa, chứ ăn ngay một thìa to như thế, cho trâu ăn đến trâu cũng ho thôi.”
Lục Nhất vui sướng chạy vào trong nhà, giẫm lên ghế ôm hộp sữa bột trên tủ xuống, trước tiên dùng ấm trà đổ nước vào nửa bình, rồi bưng ra ngoài cho mẹ Lâm và Lâm Uyển uống.
Kêu mẹ và bà ngoại cũng uống sữa bột, như vậy mẹ sẽ không rảnh để nói mình nữa, ha ha.
Lâm Uyển nở nụ cười, quả nhiên không nói cậu bé nữa, mà rất vui vẻ uống cùng mẹ Lâm.
Buổi trưa bọn họ nướng bánh nghìn tầng và bánh hành, khi đang làm việc thì dám người Lục Chính Đình trở về. Lục Nhất lập tức chạy như bay ra ngoài chơi với các cậu.
Cậu bé hoạt bát và chịu khó như vậy sao?
Nếu cậu bé không khoa trương trước một chút, tóm lại cậu hai vẫn sẽ chơi với cậu bé để cậu bé hoạt bát hơn mà thôi, để không bị chơi, cậu bé chỉ đành hy sinh bản thân mình một chút.
Cậu bé như vậy, cậu hai sẽ cảm thấy cậu bé rất bình thường, qua một lúc sẽ buông tha cậu bé.
Ôi, ứng phó với người lớn có mệt không cơ chứ.
Bọn họ rửa tay chân trong sân, Lâm Uyển đi qua nói chuyện với bọn họ.
Lâm Tụ dẫn Lục Nhất đi rửa quả hạnh vàng tươi, còn Lâm Tuấn thì lại đưa một bó hoa dại to cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển vui vẻ nói: “Đẹp quá, cảm ơn anh cả.”
Cô thấy tinh thần của hai người Lâm Tuấn và Lâm Tụ rất tốt, đôi mắt sáng trong kiên định, cũng biết tình trạng của bọn họ không tệ.
Cô hỏi tình hình gần đây, sau đó nói: “Lần này sau khi phẫu thuật, phỏng chừng sẽ không cần làm phẫu thuật nữa.”
Lâm Tuấn khó tin nhìn cô: “Ý của em là… khỏi rồi?”
Lâm Uyển cười đáp: “Đúng vậy, trải qua quá trình chữa trị nhiều năm như vậy, tích tiểu thành đại, các anh sắp hoàn toàn khỏe mạnh trở lại rồi.”
Hệ thống đã làm cho cô châm điện cực vô cùng hữu dụng, trước đó đã dùng hai lần cho bọn họ, lần này làm thêm một lần nữa, gần như có thể sửa lại các tế bào phóng điện bất thường trong não của bọn họ.
Vài năm trước Lâm Uyển đều dùng cách phức tạp để giúp hai anh trai khống chế phát bệnh động kinh, đầu năm ngoái cô tích điểm y đức, cuối cùng kêu hệ thống làm giúp cô hai cây châm điện cực hết sức mảnh nhỏ. Đường kính của châm điện cực không đến một milimet, hơn nữa dưới tình huống không nối điện nó sẽ vô cùng mềm, một khi nối điện sẽ trở nên cứng chắc cùng với cường độ dòng điện.
Lâm Uyển dùng hai châm điện cực cắm xuyên qua khe hở của não bộ, sau đó căn cứ theo hình quét của hệ thống chỉ dẫn để di chuyển châm điện cực trong não bộ, tránh các tế bào quan trọng, tiến sâu vào ổ bệnh từ trong khe não.
Đợi châm điện cực đến đúng chỗ, có thể nối dòng điện, nắn lại vị trí phóng điện bất thường, đồng thời còn có thể tăng lượng điện để phế bỏ tế bào “ngoan cố không chịu thay đổi.”
Đương nhiên, phẫu thuật này vô cùng nguy hiểm, nếu không phải có hệ thống thì Lâm Uyển tuyệt đối không dám ra tay, cho dù có hình ảnh siêu âm chỉ dẫn, cô vẫn phải luyện thêm năm năm nữa mới được.
Hiện tại thì sao, có hệ thống đã rất lợi hại giúp đỡ, hiển nhiên không thành vấn đề.
…
Buổi chiều, Lâm Uyển và mẹ Lâm trông Lục Nhất, cùng nhau ở nhà giặt áo bông.
Chu Tự Cường hẹn Chu Triều sinh dẫn đám trẻ nhà mình tới tìm cô nói chuyện.
Hai người bọn họ kết hôn cùng năm, sinh con cũng cùng năm, nhà Chu Tự Cường có một đứa con gái tên là Bình Quả, nhà Chu Triều Sinh có một đứa con trai tên là Khang Khang. Năm nay hai đứa trẻ đều bốn tuổi, Bình Quả hoạt bát đáng yêu, còn Khang Khang thì lại khá yên tĩnh và ngoan ngoãn, đương nhiên, ngoan ngoãn của cậu bé cũng khác với Lục Nhất, cậu bé là ngoan thật, dáng vẻ biết vâng lời đó rất được người yêu mến.
Chu Tự Cường đắc ý đặt con gái lên giường đất, bởi vì hai đứa khác đều là con trai, nên rõ ràng con gái nhà anh ta vô cùng được yêu thích.
Mẹ Lâm kêu Lục Nhất lấy kẹo đưa cho em trai và em gái ăn.
Lục Nhất nhanh chóng ôm bình thủy tinh đựng kẹo ra đặt lên giường đất, sau đó nói: “Mẹ, mọi người chơi đi, con đi tới vườn cây ăn quả giúp ông ngoại.”
Bây giờ vườn cây ăn quả đang bận, sau khi ăn xong cơm đám người cha Lâm đã đi ngay, Lục Chính Đình cũng đi giúp đỡ.
Lâm Uyển ôm cậu bé lại: “Tuấn Tuấn ngoan, chúng ta không đi. Lúc này trong vườn cây ăn quả có sâu, mặt trời quá chói, không tốt chút nào.” Cô kêu Lục Nhất ở nhà chơi với em trai và em gái.