Lục Chính Hành cười nói: “Chị là chị dâu tôi, cảm ơn cái gì, khách sáo.” Anh ta đưa cho Lâm Uyển một quả trứng gà.
Đây là Lục Chính Đình lấy lòng, mỗi ngày một quả, đưa cho Lâm Uyển ăn.
Lâm Uyển nhận lấy, cô cũng không để Lục Chính Hành chở, cô có thể đánh xe lừa.
Lục Chính Hành biết bản lĩnh của Lục Chính Đình, cũng không lo lắng, nói một tiếng rồi rời đi.
Lâm Uyển muốn đỡ anh, Lục Chính Đình đã chống hai cây nạng đứng lên, một tay dùng sức chống đỡ ngồi trên xe ba gác, sau đó thu hai cây nạng, lại nhấc xe lăn lên tháo mấy cái chốt đẩy ra hai bên, trực tiếp gấp xe vào để trên xe.
Lâm Uyển thấy thật là bội phục, anh quả nhiên có thể tự gánh vác, không phải khoe khoang.
Bị anh gợi lên tâm tư nghịch ngợm, Lâm Uyển bảo anh ngồi vào trong xe, cô học bộ dáng của đàn ông ngồi ở trên thanh gỗ xe phụ trách đánh xe.
Trước kia con dâu lại mặt là cưỡi lừa, lúc này ngồi xe lừa, hì hì, cũng không sai.
999: “À à à, cha Lâm đánh xe lừa mang Tiểu Đình Đình về nhà mẹ đẻ…”
Lâm Uyển: “Quay số điện thoại thành công rồi?”
999: “Hự hự, Tiểu Cửu đang cố gắng.”
Lâm Uyển: “…”
Cô điều khiển xe lừa, dọc theo đường đi khẽ ngâm nga ca khúc, thường thường cười với Lục Chính Đình, dùng tay ra hiệu với anh. Cô phát hiện anh cũng thật thông minh, tuy rằng cô không viết chữ, chỉ là ra dấu đơn giản, nhưng anh lại có thể đoán được ý của cô.
Ví dụ như cô nói: “Mau nhìn đám mây kia, có giống một chiếc xe ngựa không?” Anh sẽ ngẩng đầu nhìn, sau đó nhìn về phía cô: “Giống, một người vợ đánh xe bò dẫn chồng cô ấy về nhà mẹ đẻ.”
Lâm Uyển cười ha ha, cũng không thẹn thùng chút nào.
Lâm Uyển cũng cảm thấy thần kỳ, cô cùng đi đường với một người đàn ông không nghe thấy, lại cũng có nói có cười, còn không xảy ra tình huống xấu hổ đàn gảy tai trâu.
999: “Cái này chứng tỏ rằng Tiểu Đình Đình ở cùng một kênh với kí chủ, vô cùng ăn nhịp.”
Lâm Uyển: “Tiểu Cửu, phiền mi sửa chữa kênh trị bệnh thêm một chút, tiết mục ngắn giải trí tiện lợi ít tốn thời gian.”
999: “Hic hic hic… Tiểu Cửu muốn làm một tay hài hước cừ khôi mà thôi.”
Vì không qua sông bọn họ phải đi đường vòng, thuận tiện đi công xã một chuyến, cầm phiếu hai cân thực phẩm phụ của Lục Chính Đình đi cung tiêu xã mua hai cân bánh ngọt thông thường của địa phương, một loại bánh táo một loại bánh đào.
Rời khỏi công xã đi tới kênh rạch nhà họ Lâm, dọc theo đường đi phong cảnh như bức tranh, chẳng qua thời kỳ bầu trời trong xanh không khí quang đãng lại cay độc, Lâm Uyển còn dừng xe đan một cái mũ rơm cho Lục Chính Đình.
Cô coi anh như bệnh nhân hoặc là trẻ con mà chăm sóc từng li từng tí, khiến Lục Chính Đình vui mừng lại có chút lo được lo mất.
Đang đi tới, Lâm Uyển đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, cô buồn bực nói: “Vùng hoang vu dã ngoại này, làm sao có đứa nhỏ?”
Cô tưởng mình nghe lầm, bảo Tiểu Cửu giúp mình để ý một chút xem sao.
Thị lực của Lục Chính Đình tốt, anh thấy phía bên phải kênh rạch trong lùm cây có góc áo đong đưa, nâng tay chỉ qua đó: “Bên phải kênh rạch có một đứa nhỏ.”
Thật đúng là đứa nhỏ!
Lâm Uyển ngừng xe lừa: “Em đi nhìn xem.”
Dựa theo nội dung cốt truyện chính là trên đường nguyên chủ về nhà mẹ đẻ nhặt được một đứa nhỏ, đặt tên cho cậu bé là Lục Minh Quang, trở về lại nói đó là của cô và Lục Chính Kỳ sinh ra, hơn nữa không ngừng lấy đứa nhỏ gây phiền phức cho nguyên nam nữ chủ.
…
Lâm Uyển chạy xuống kênh rạch, phía dưới không có nước, đi qua là một lùm cây.
Ở chỗ sâu trong lùm cây có một bé trai bốn tuổi, chỉ thấy cậu bé mặc áo dài quần dài bằng bông màu xanh lam, im lặng ngoan ngoãn ngồi ở trên một tảng đá. Trên cánh tay cậu bé mang một bao vải nhỏ, trừng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn phía trước, nhếch cái miệng nhỏ nhắn không nói lời nào.
Dường như cậu bé đã đợi thật lâu, uất ức sắp khóc rồi lại cố gắng chịu đựng.
Khi nhìn thấy Lâm Uyển, hai mắt cậu bé sáng ngời, lập tức đứng dậy mang túi vải nhỏ đi về phía cô, vươn tay nhỏ bé túm chặt vạt áo của Lâm Uyển.
Lâm Uyển: “!!”
999: “Bé con làm gì mà như quen biết từ trước vậy, chẳng lẽ là con của ký chủ?”
Lâm Uyển: “Nói bậy, tôi cũng chưa kết hôn đâu, kiếp trước chỉ có một đứa con nuôi.”
Cô đánh giá bé trai một hồi, bởi vì đứng ở trong lùm cây, trên đầu trên người đều dính bụi đất, lại không che được khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu bé.
“999, tôi thấy có vài điểm giống với con nuôi của tôi.”
Kiếp trước Lâm Uyển từng giúp đỡ vài học sinh nghèo khó, lại quyên tiền chữa bệnh cho rất nhiều người. Một đứa nhỏ trong đó mắc bệnh bạch cầu, tên là Tiểu Quang. Bởi vì cậu bé nhiễm bệnh dẫn đến một loạt mâu thuẫn gia đình, cuối cùng cha mẹ ly hôn, cậu bé ở cùng ông nội bà nội, nhân viên công tác trong xã khu hỗ trợ tiến hành gây quỹ cộng đồng để chữa bệnh.