Lâm Uyển biết tới sau này thường xuyên thăm cậu bé, tặng tập tranh, kể chuyện xưa cho cậu bé. Tiểu Quang rất thích cô, còn vẽ rất nhiều bức tranh ngắn gọn cùng cô tay trong tay, lén lút kêu cô ở trong bức tranh là mẹ Lâm. Sau khi Lâm Uyển nghe thấy thì nhận cậu bé làm con nuôi.
Sau đó cô ở trong quãng thời gian đó mắc bệnh nan y, ngược lại là Tiểu Quang vẫn luôn cổ vũ cô an ủi cô.
Cậu bé từng rất khờ dại nói với cô: “Mẹ Lâm, mẹ không đau, con đau thay mẹ. Dù sao con mắc bệnh mà, lại mắc thêm một bệnh cũng không sợ.”
Bởi vì điều này, cô ở trong cơn thuốc than và kim châm không có cách nào cứu chữa sau đó quyết định buông tha trị liệu, bán bất động sản và cổ phiếu lấy tiền mặt, sau đó giao tiền cho công ty chuyên nghiệp nhờ bọn họ giúp đỡ quản lý, một phần tiếp tục giúp đỡ mấy học sinh, phần khác dùng hết tất cả cho Tiểu Quang chữa bệnh.
Tuy rằng từng chết một lần, đã thấy qua sống chết, nhưng nghĩ đến Tiểu Quang trong lòng cô vẫn chua chát như cũ, cũng không biết Tiểu Quang thế nào, có phải có thể trị hết bệnh thuận lợi lớn lên hay không.
999: “Đây chính là Lục Minh Quang. Ký chủ và nguyên chủ không về nhà mẹ đẻ cùng một ngày, lại đều nhặt được.”
Nguyên chủ là vào ba ngày lại mặt nhặt được.
Lâm Uyển hiểu ý của nó, có lẽ là phần không thể trái lại trong nội dung cốt truyện.
Thật ra nguyên chủ cũng không phải nhặt đứa nhỏ trước, buổi sáng cô mượn xe đạp đi công xã muốn nghe tin tức của Lục Chính Kỳ, không có kết quả, sau đó đến nhà mẹ đẻ, nhìn thấy đứa nhỏ cô cũng không có quan tâm. Chạng vạng cô quay về thôn Đại Loan phát hiện đứa nhỏ đó còn ở đây, nhưng đang phát sốt đến hấp hối, cô mới đưa đứa nhỏ đi.
Vốn là thế giới trong sách, có vài cảnh chính là quy định cứng nhắc, cô xuyên qua mọi thứ mới trở thành sự thật, nói cô có lối suy nghĩ của bản thân nguyên chủ cũng không sai.
Cho nên, đây là duyên phận của cô và đứa nhỏ?
Cô ngồi xổm xuống, hỏi bé trai: “Con tên gì?”
Bé trai nhìn thấy cô, mắt to vụt sáng, cũng không nói chuyện, ủy khuất bối rối trong mắt cũng đã rút đi.
Cô lại hỏi cha mẹ của cậu bé, nhà ở đâu, cậu bé đều không đáp lại.
Bé trai không nói lời nào, Lâm Uyển tạm thời cũng không có cách nào trò chuyện, bèn xem trên người cậu bé có manh mối hay không. Đáng tiếc trong túi vải nhỏ chỉ có một bộ quần áo trẻ con, không có gì chứng minh thân phận của cậu bé, ngay cả chỉ vài câu chữ cũng không có.
Cô thấy nơi này trước không có thôn sau không có quán, gần đây cũng không có đồng ruộng, đương nhiên không có nông dân đến làm việc. Nếu cô không mang đứa nhỏ đi, để cậu bé ở trong này một ngày, mặt trời nóng hừng hực, vừa đói vừa khát, vậy chắc chắn vẫn giống nội dung cốt truyện phát sốt nhiễm bệnh.
Lâm Uyển: “Con đi theo thím nhé?”
Bé trai nhìn cô, không nói lời nào, chỉ túm chặt lấy góc áo của cô.
Cô đành phải ôm lấy cậu bé: “Đi thôi, đây là duyên phận của chúng ta.”
Lâm Uyển ôm cậu bé trở về, khoa tay múa chân với Lục Chính Đình một hồi, đặt bé trai ở trên xe.
Lục Chính Đình hỏi cậu bé tên gì, người ở nơi nào.
Bé trai nhìn anh một cái, lấy ra một món đồ từ trong túi cho anh.
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua vậy mà là chiếc ngọc ban chỉ, loại đồ này ngoại trừ biết là người có gia thế thì nhìn không ra điều gì, anh lắc đầu.
Bé trai bèn đặt ngọc ban chỉ ở trong tay Lâm Uyển, ý là cho cô.
[玉扳指: là nhẫn ngọc đeo ở ngón cái, rất được ưa chuộng từ xa xưa, là sự tồn tại đặc biệt, là di sản văn hóa, là biểu tượng chung của bản sắc và địa vị trong thời cổ đại.]
Lâm Uyển nhớ tới giai đoạn sau trong truyện trên tay của đại nhân vật phản diện Lục Minh Quang vẫn đeo một chiếc ngọc ban chỉ, xem ra chính là cái này? Cô nhìn một hồi, cũng nhìn không ra cái gì: “Thím cất cho cháu, nói không chừng có thể tìm được người nhà của cháu.” Thật ra nội dung cốt truyện cuối cùng cũng không nói rõ thân thế của Lục Minh Quang, cho nên Lâm Uyển cũng không ôm hy vọng, chẳng qua nói như vậy thôi.
Lục Chính Đình nhìn cậu bé này, tuy rằng quần áo bình thường nhưng sạch sẽ vừa người, không phải loại bao bố trùm vào mặc mấy năm như trẻ con ở nông thôn. Hơn nữa đứa nhỏ này giống như cục bột, da mịn thịt mềm, vừa thấy đã biết không phải là đứa nhỏ thô ráp, hẳn là gia đình trong thành phố.
Lại liên hệ đến cuộc vận động thời điểm này, có lẽ trong nhà cậu bé gặp phải phiền phức nên không thể không như thế.
Từ nhỏ Lục Chính Đình không được cha mẹ yêu thương, đối với đứa nhỏ bị vứt bỏ cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, ngược lại là Lâm Uyển có chút tức giận bất bình: “Nơi này trước không thôn sau không quán xá, cứ như vậy mà khẳng định có người nhặt được cậu bé, nếu không có ai bản thân cậu bé cũng không đi ra được, vậy không chừng đói chết mất.”
Cô và Lục Chính Đình thương lượng, bọn họ dẫn đứa nhỏ đi trước.