Lục Chính Đình gật đầu: “Được, gặp được cũng là duyên phận.”
Lâm Uyển liếc nhìn đứa nhỏ đó một cái, thầm nghĩ đời trước cháu tên Lục Minh Quang, hắc hóa thành đại nhân vật phản diện, đời này đổi tên cho cháu, nói không chừng cũng đổi một tương lai.
Cô bảo Lục Chính Đình cho một cái tên.
Lục Chính Đình nhìn cô một cái: “Coi như đứa nhỏ của chúng ta?”
Lâm Uyển cười rộ lên: “Nếu cha mẹ cậu bé không đến tìm, chúng ta hãy nhận nuôi cậu bé.” Đây chính là lão đại trong nội dung cốt truyện buộc định đứa nhỏ với cô, đoán là cha mẹ cậu bé sẽ không tới.
Lục Chính Đình thấy cô cười đến thản nhiên như vậy, đầu quả tim run rẩy, thản nhiên nói: “Gọi là Lục Minh Quang đi.”
Lâm Uyển: “…!!!”
Đời trước cũng không phải là Lục Chính Đình đặt tên, xem ra tên của cậu bé không sửa được rồi, như vậy cô làm mẹ nuôi đoán là cũng không thay đổi được.
Cô nghĩ một hồi, nguyên văn là góc nhìn của nữ chính Giang Ánh Nguyệt, sự tồn tại của Lâm Uyển chính là nữ phụ ác độc, Lục Minh Quang là nhân vật phản diện giai đoạn sau, rất nhiều thông tin về tuổi thơ đều là giải thích rải rác.
Ở trong truyện, một khoảng thời gian rất dài Lục Minh Quang cũng không nói chuyện, im lặng lại ngoan ngoãn, lại vô cùng hiếu thuận đối với nguyên chủ. Nguyên chủ cũng rất tốt với cậu bé, chỉ là mỗi khi bị bà Lục, Lục Chính Kỳ và đám người nguyên nữ chủ chèn ép, cô không có cách nào giải sầu bèn lấy đứa nhỏ bắt nạt. Nhưng Lục Minh Quang cũng không có trách cô, ngược lại càng hiếu thuận thông cảm cô, hơn nữa ai ức hiếp cô, cậu bé sẽ trả thù lại trong âm thầm.
Bởi vì bà Lục đánh nguyên chủ, Lục Minh Quang còn cắn bà Lục, thiếu chút nữa bị anh cả Lục đánh chết, may mắn Lục Chính Đình từ trong huyện trở về cứu cậu bé.
Chờ sau khi cậu bé lớn một chút biết chuyện, nếu ai khi dễ nguyên chủ, cậu bé sẽ liều mạng với người đó, là sói con danh xứng với thực. Cậu bé và Lục Minh Lương cùng nhau kết bè chèn ép bà Lục, cùng nhau chống lại cây gậy của anh cả Lục, đó cũng là một phong cảnh của thôn Đại Loan.
Đáng tiếc nguyên chủ không chịu nghe đề nghị của Lục Chính Đình rời khỏi nhà họ Lục, cũng sợ anh mang Minh Quang chỗ dựa của mình đi mất, vì khiến nguyên nam nữ chủ ngột ngạt, coi như là vắt hết óc.
Kết quả đều là kết cục thê thảm.
Nghĩ đến đây, Lâm Uyển thở dài, cô sờ đầu tiểu Minh Quang một phen, tóc mịn mềm, cảm giác có hơi giống với con nuôi Tiểu Quang của cô.
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, cô nguyện ý dành một nơi che chở cho cậu bé, hy vọng cũng cho cậu bé một tương lai khác biệt.
“Đi thôi.” Cô đánh lừa tiếp tục đi về phía trước.
Lục Chính Đình ngay phía sau dụ dỗ tiểu Minh Quang, anh đưa cho tiểu Minh Quang một miếng bánh ngọt, tiểu Minh Quang không cần đào bơ mà muốn bánh táo. Thoạt nhìn rất đói, cúi đầu một cái hăng hái ăn, nhưng cậu bé ăn thật sự nhã nhặn, vừa thấy đã biết từng nhận giáo dục tốt.
Lục Chính Đình nói chuyện với cậu bé, không hỏi những thông tin về tên địa chỉ cha mẹ, mà trò chuyện về túi vải nhỏ với cậu bé. Trên túi vải nhỏ thêu một cái đầu heo nhỏ, anh bèn nói về cái đầu heo nhỏ đó.
Ngón tay non mịn của tiểu Minh Quang bỗng chốc chọc vào cái đầu heo nhỏ đó, vẫn không nói lời nào.
Lâm Uyển để con lừa tự mình đi, cô cũng gia nhập vào, đáng tiếc hai người cũng không thể khiến cậu bé mở miệng.
Lâm Uyển đành phải quay đầu lại đi trò chuyện với Tiểu Cửu: “Mi nói xem đứa nhỏ này có phải có hơi ngốc hay không?”
999: “Vậy cậu bé làm sao lớn thành đại nhân vật phản diện?”
Lâm uyển: “Được rồi, là tôi ngốc. Tôi đây có phải không cần rối rắm vấn đề của cậu bé, thuận theo tự nhiên có thể trở nên vừa đẹp trai lại thông minh không?”
999: “Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi, chờ hệ thống chữa trị sẽ có phòng khám bệnh tâm lý trẻ nhỏ…”
“Được rồi, xin mi khôi phục trạng thái Tiểu Cửu.” Phong cách lãnh đạo như vậy cô không quen, còn dám chế nhạo cô.
Tiểu Cửu hiện nguyên hình trong một giây: “Ký chủ yên tâm, Tiểu Cửu có ngầu không?”
Lâm Uyển: “Dậu cáo dậu cáo.”
[酷: nghĩa là khốc, ngầu, được chiết tự từ hai chữ 酉(dậu) 告(cáo), nên Lâm Uyển mới chơi chữ như vậy.]
Vào thôn nhà họ Lâm, trời còn chưa trưa, các xã viên đều làm việc ở trong ruộng, Lâm Uyển run run trực tiếp đánh xe lừa vào nhà mẹ đẻ.
Ruộng mương nhà họ Lâm còn ít hơn thôn Đại Loan, vùng núi nhiều, nhà cửa trong thôn rất ít ngói, gần như đều là bùn vàng cỏ tranh thêm một loại đá bạc đặc biệt. Tuyến đường chính trong thôn cũng lót đá, cho dù trời mưa cũng không lầy lội, nhưng đường không bằng phẳng, vô cùng xóc nảy.