Bác cả Lâm đã trở về, ở nhà chính uống chút rượu, bởi vì chị dâu cả chị dâu hai phải chăm sóc đứa nhỏ nên cũng trở về, các đàn ông thì vẫn còn ở trong ruộng làm việc cũng không có trở về.
Lâm Uyển chào hỏi với hai người chị dâu, chị dâu cả nhiệt tình, chị dâu hai lãnh đạm, Lâm Uyển hoàn toàn không thèm để ý.
Bác cả Lâm đang ngồi ở nhà chính ừng ực rượu, một bộ dáng vô cùng thỏa mãn.
Lâm Uyển đi vào chào hỏi, muốn cười mà không cười: “Bác cả, khi nào bác đem tiền về cho cháu. Nếu lấy về được cháu mua một thùng rượu cho bác uống.”
Triệu Toàn Mĩ nhanh chóng nói chuyện 50 đồng tiền.
Bác cả Lâm vừa nghe, nhất thời lòng đầy căm phẫn: “Bác thấy nhà họ Lục đáng tin, còn bảo cháu hiếu kính bọn họ thật tốt, không nghĩ tới bọn họ lại khi dễ chúng ta trước. Tưởng là nhà họ Lâm chúng ta không có ai sao? Chờ đó! Lát nữa bác sẽ dẫn các anh trai cháu đi đòi về, để bọn họ chịu nhận lỗi với cháu!”
Nói thì nói như vậy, rốt cuộc ngày nào lại không dễ nói.
Lâm Uyển có tiền, ông ta dám chắc sẽ lấy được tới tay, nhưng nếu đánh nhau với nhà chồng Lâm Uyển, vậy bác cả Lâm không làm. Ông ta lại khuyên Lâm Uyển đừng cứng đối cứng với mẹ chồng, phải hoà thuận, hiếu thuận cho tốt, như vậy mới có thể lừa tiền riêng của mẹ chồng về.
Lâm Uyển tựa cười mà không cười: “Chị dâu cả của chúng ta chính là lừa bác gái cả như vậy sao?”
Triệu Toàn Mĩ lập tức nói: “Cháu đừng nói lung tung, chị dâu cả cháu rất hiếu thuận.”
Lâm Uyển nói: “Vậy là chị dâu hai không hiếu thuận?”
Trong sân sắc mặt của chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm đều thay đổi, chị dâu hai Lâm trực tiếp thở phì phì, quăng chậu sành lên mặt đất phát ra một tiếng phịch.
Triệu Toàn Mĩ vội vàng nói: “Cháu cái đứa nhỏ này, vẫn là tính nết luôn không biết nói chuyện như vậy. Lập gia đình rồi cũng không thể như thế nữa, phải biết nói chuyện, nếu không mẹ chồng không thích đâu.”
Lâm Uyển vẫn một bộ ngây thơ nhìn bà ta: “Vậy hai chị dâu của chúng ta ai biết nói chuyện khiến bác vui còn ai không biết? Bác gái cả bác nói thì cháu mới học theo tốt được.”
Châm ngòi ly gián, năm đó Triệu Toàn Mĩ châm ngòi quan hệ giữa nguyên chủ và mẹ Lâm, mình châm ngòi quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ cũng không sai.
Triệu Toàn Mĩ không có con gái, tổng cộng bốn đứa con trai, con cả 28, chú hai 25, chú ba 20, đứa út mới 14 tuổi.
Bởi vì bác cả Lâm nhiều con trai, chỗ dựa vững chắc, nói là bốn đứa con là bốn con rồng, ai cũng không dám đắc tội, cán bộ thôn cũng không dám làm thế nào với ông ta!
Nhưng con trai nhiều cũng có chỗ hại, ăn quá nhiều, cưới vợ chi tiêu lớn, cũng rất buồn rầu.
Nhà bọn họ vốn không giàu có, giành được căn nhà của gia đình Lâm Uyển giữ thể diện, mới cưới được vợ cho thằng cả. Thằng hai lại tốn sức cưới vợ, của cải cũng đào rỗng. Hiện giờ tới lượt thằng ba cưới vợ, bác cả Lâm đã giữ lại sính lễ nhà họ Lục cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển biết mấy người anh trai chị dâu này cũng đều có tâm tư khác, cũng không phải toàn bộ cùng một lòng với Triệu Toàn Mĩ.
Dù sao con lớn rồi không giữ lại được, khi kết hôn có vợ, dù sao vẫn có gia đình nhỏ của mình, có tâm tư nhỏ của mình. Cho dù bọn họ không muốn so đo với cha mẹ, nhưng không so đo với anh em chị em dâu thì không có khả năng.
Hơn nữa lúc trước anh cả kết hôn có sính lễ, khi anh hai kết hôn điều kiện lại kém hơn rất nhiều, không cho sính lễ gì, hiện giờ anh ba bàn chuyện gặp mặt cười hỏi, cũng có sính lễ.
Vợ chồng anh hai đương nhiên rất không hài lòng, nói trong nói ngoài cũng có thể coi nhẹ, sau đó luôn bị mấy người bác cả Lâm quát tháo, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
Lâm Uyển biết điểm này, hiển nhiên phải châm ngòi bọn họ.
Cô mới không làm người tốt sống ở trong miệng người khác!
Triệu Toàn Mĩ thật không nghĩ tới sau khi Lâm Uyển lập gia đình vậy mà giống như thay đổi thành một người khác, mồm mép lợi hại hơn nhiều. Bà ta không khỏi đánh giá Lâm Uyển thật kỹ, muốn nhìn thử rốt cuộc vì sao cô không giống nữa. Là ở nhà chồng bị ép nên về nhà mẹ đẻ giận cá chém thớt, hay là như thế nào?
Nhưng Lâm Uyển chỉ cười tủm tỉm, một bộ dạng cô gái ngốc nghếch không hề tâm cơ, thật sự nhìn không ra cái gì.
Triệu Toàn Mĩ muốn nói gì, Lâm Uyển nói: “Bác cả, bác gái cả, lần đầu tiên cháu về nhà mẹ đẻ, thế nào cũng phải mời cán bộ thôn ăn bữa cơm. Mọi người nói mời như thế nào mới tốt?”
Bác cả Lâm vừa nghe vậy, lập tức nói: “Cháu có tiền mời? Cho dù không mua thịt, thì rượu và thức ăn đều phải lấy ra được.”
Triệu Toàn Mĩ suy nghĩ, Lâm Uyển có tiền, ngày mười tháng một có thể lấy được hai mươi tới tay, bà ta đã cho rằng số tiền này mình lấy dễ như chơi.