Bà ta lập tức cười nói: “Con gái lại mặt, làm bác gái không thể chuẩn bị, nói mấy lời xa lạ làm gì. Cháu yên tâm, bác và mẹ cháu…”
Lâm Uyển đánh gãy bà ta: “Bác gái cả, cũng không thể trông cậy vào cha mẹ cháu, bác xem nhà của cháu như thế, một người cũng không đứng ra được. Bọn họ ngay cả cơm no cũng thành vấn đề, càng đừng nói mời khách.” Cô vừa nhắc lại chuyện mấy chục đồng trợ cấp: “Lại mặt là phải ăn cơm, nếu như không được chú trọng, cháu cũng có mồng mười tháng một nhỉ?”
Triệu Toàn Mĩ nháy mắt ra hiệu giải thích chuyện trợ cấp so sánh tính toán một chút với chồng.
Bác cả Lâm lập tức hưng phấn lên.
Nếu Lâm Uyển thật sự có thể một tháng lấy được hai mươi đồng, đó chính là cây rụng tiền! Ông ta thử cô: “Mẹ chồng cháu có thể đồng ý sao?”
Lâm Uyển cười cười: “Sao không đồng ý chứ? Nếu bà ta dám không đồng ý, cháu bảo anh chồng cháu làm hỏng việc với các anh trai, bà ta sợ lắm. Lại nói chồng cháu đồng ý rồi, một tháng bốn mươi đồng tiền, cho bà ta một nửa cháu một nửa, bà ta còn có gì mà chưa đủ? Huống chi, bây giờ cháu chính là bác sĩ của thôn Đại Loan mà!”
Cô tự hào ưỡn ngực, một bộ đắc ý trẻ con cầu khen ngợi.
Hai vợ chồng tin! Dù sao Lục Chính Đình thân mang tàn tật còn cùng cô về nhà mẹ đẻ, vừa thấy đã biết cũng rất thương cô.
Triệu Toàn Mĩ: “Nếu như vậy, bác gái cả với bác cả thu xếp thay cháu!”
Bác cả Lâm: “Cháu gái, cháu cần phải nhớ rõ bác cả với bác gái cả đối xử rất tốt với cháu, bọn bác không có con gái, vẫn coi cháu như con gái ruột.”
Lâm Uyển cười hì hì: “Bác cả bác yên tâm, nếu ai vong ân phụ nghĩa người đó bị thiên lôi đánh xuống!”
Khi nói lời này, Lâm Uyển đã cố gằn từng chữ, âm phát ra nghe rất chói tai nhưng khi kết hợp với nụ cười hiền lành trên mặt, nó tạo ra cảm giác như thể cô đang thực sự tỏ ra chân thành với bác cả Lâm, hai vợ chồng cũng không cảm thấy nghi ngờ gì, ngược lại còn cảm thấy có một đứa con gái cũng rất tốt. Thế thì sau này có thể đỡ đần thằng ba, thằng bốn, cưới vợ cho hai thằng đó cũng cần chi tiền.
Hai vợ chồng bác cả Lâm đồng ý, không nói gì thêm, họ lập tức chạy đi chuẩn bị.
Bây giờ trong vườn có rau ăn, trong nhà có trứng gà, còn có tóp mỡ để giành. Tóp mỡ này được nấu từ một cân mỡ heo trong số các sính lễ của Lâm Uyển, mỡ nguyên chất sẽ không bị hư.
Lâm Uyển thấy bác cả Lâm rất nhiệt tình nên cô lại bảo nếu đã mời đội trưởng đội sản xuất rồi thì không bằng cũng mời chú ba tới luôn đi, dù sao cũng là người một nhà cả, có thế nào cũng phải làm náo nhiệt xíu.
Bác cả Lâm ngoài miệng thì đồng ý nhưng khi bảo con trai và cháu trai đi gọi người tới ăn cơm thì ông ta lại nháy mắt với vợ mình, ý bảo bà ta đừng mời cái chú ba nhìn thôi cũng chướng mắt ấy đến, lát nữa cứ bảo chú ba không muốn tới là được rồi.
Bác cả Lâm tuy vừa keo kiệt vừa tham tiền, ông ta nghĩ dù sao Lâm Uyển cũng nghe lời vợ ông ta, sau này có tiền sẽ mang một khoản về, dẫu thế nào cũng kiếm về được.
Hơn nữa, ông ta biết bà Lục là người thế nào, chèn ép con dâu tới nghẹt thở, nếu Lâm Uyển không lấy lòng ông ta, ông ta sẽ không để con trai mình làm chỗ dựa cho cô, bảo đảm cô sẽ chẳng thể sống yên ổn.
Ông ta chắc mẩn trong lòng Lâm Uyển là người biết nặng biết nhẹ thế nên mới làm vậy.
Lâm Uyển để họ chuẩn bị còn cô thì về nhà xem tình hình trước.
Bác cả Lâm nói lớn: “Bảo cháu rể qua đây, uống với bác cả mấy ly.”
Lâm Uyển vừa mới đi thì Chu Tự Cường và cha anh ta tới, trong tay anh ta cầm hai bình rượu, một số rau mùa này, và còn cầm theo một rổ trứng gà nhỏ.
Bác cả Lâm ngay lập tức bước ra cửa thân thiện nói chuyện với đội trưởng Chu: “Đội trưởng Chu là khách quý, thật khiến tôi nở mày nở mặt, ông vừa tới, căn nhà cũ này của chúng tôi sáng bừng hẳn lên.”
Đội trưởng Chu nghĩ thầm trong lòng, vinh hạnh cái rắm, không nhờ thằng con trai vô liêm sỉ của mình cứ bắt ông ta tới đây chống lưng cho Lâm Uyển thì còn lâu ông ta mới thèm đến!
Ông ta liếc mắt ngầm cảnh cáo với con trai mình, ý tứ rất rõ ràng: việc riêng của nhà họ Lâm ông ta chắc chắn sẽ không nhúng tay vào quá nhiều, đến lúc đó xem tình hình mà làm.
Chu Tự Cường cũng không để ý, Uyển Uyển có việc cần đương nhiên anh ta phải giúp, so ra thì anh ta còn thân với Lâm Uyển hơn anh ruột mình.
Triệu Toàn Mĩ thấy Chu Tự Cường xách nhiều đồ đến thì tự mình chạy tới cầm giúp anh ta, Chu Tự Cường lại làm như không thấy: “Uyển Uyển đâu? Tôi đến nhà cô ấy coi sao.”
Anh ta quẹo một ngã rẽ đến nhà của Lâm Uyển.