Nói ra thì, mẹ Lâm đã về rồi, cha cô thì còn ở bên ngoài làm việc, muốn kiếm thêm chút tiền công sống tạm qua ngày.
Mẹ Lâm vừa về đã thấy Lục Chính Đình và tiểu Minh Quang đang ở trong sân, ngay cả thì giờ trò chuyện với anh cũng không có, bà chỉ kịp chào hỏi anh một tiếng đã vội vàng chạy thẳng vào nhà coi hai đứa con trai.
Sau khi đã chiếu cố đâu ra đấy cho hai người con trai còn nằm trên giường, bấy giờ bà ta mới có chút thời gian trò chuyện với Lục Chính Đình.
Bà biết Lục Chính Đình không nghe được, bản thân bà cũng không viết được mấy chữ, vả lại nhà không có giấy bút, dùng thanh củi viết chữ cũng không tiện, thế là bà dứt khoát không nói chuyện, chỉ rửa cái bát rồi rót nước uống cho Lục Chính Đình và thằng bé bên cạnh.
Bà rất tò mò không biết thằng bé này là con nhà ai mà trông đẹp đến lạ, thằng bé cứ yên lặng ngồi cạnh Lục Chính Đình trông chẳng khác gì hai ông cháu.
Lục Chính Đình biết bà đang nghĩ gì nên chủ động giải thích một chút vời bà.
Mẹ Lâm gật đầu, muốn hỏi thử chuyện của con gái nhà bà nhưng lại không biết nên diễn đạt thế nào. Tuy Lục Chính Đình thân mang khiếm khuyết nhưng khi dỗ con nít trông lại rất dịu dàng, người cũng khôi ngô tuấn tú, quả thực là một chàng trai tốt. Anh tình nguyện cùng về nhà mẹ đẻ với Uyển Uyển thì chắc hẳn cũng đối xử với con bé khá tốt.
Lục Chính Đình vừa nhìn đã đoán được bà đang nghĩ gì trong đầu, anh lại tiếp tục nói về chuyện của Lâm Uyển khi ở nhà họ Lục, anh bảo là cô đã thi đậu làm bác sĩ chân đất, ở đó cũng khá quen rồi.
Mẹ Lâm thấy anh giỏi đoán ý người khác như thế thì vui vẻ trong lòng, bà lấy bánh ngọt mà Lâm Uyển mang về ra cho tiểu Minh Quang ăn.
Tiểu Minh Quang đã ăn hai miếng, bụng cũng không đói lắm nên lắc đầu từ chối.
Mẹ Lâm thương tiếc nhìn thằng bé: “Đứa trẻ này cũng thật đáng thương.”
Đợi đến khi Lâm Uyển về tới nhà thì cô lại thấy Lục Chính Đình và mẹ mình đang nói chuyện rất hòa hợp với nhau, tiểu Minh Quang thì ngồi đàng hoàng ở một bên.
Cô vô cùng kinh ngạc, mẹ cô không cần viết chữ, chỉ cần thả chậm tốc độ nói và dùng khẩu hình miệng, hai người cũng có thể nói chuyện với nhau.
Thấy cô đã về, Lục Chính Đình cười với cô một cái.
Lâm Uyển cũng cười cười với anh, sờ sờ đầu tiểu Minh Quang sau đó mới nói với mẹ chuyện bác cả mời khách.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mẹ Lâm không phải là ăn mà là lo lắng: “Con gái à, con đồng ý gì với bác ấy rồi, con đã gả cho người ta rồi thì đừng dính vào mấy chuyện trong nhà nữa. Tự bản thân con ở ngoài sống những ngày tháng tốt đẹp là được rồi.”
Triệu Toàn Mĩ từng bày kế cho bà ta, bảo bà ta đổi vợ cho anh cả, mẹ Lâm không đồng ý. Con trai mình thuộc dạng gì bà tự biết, sợ là cả đời này cũng không cưới được vợ, cha mẹ ruột như bà cũng không ngại. Dù cho con trai có thể lấy được vợ thì bà cũng sẽ không dùng con gái mình để đổi.
Thậm chí Triệu Toàn Mĩ còn muốn dùng Lâm Uyển để đổi vợ cho thằng ba nhà bà ta nữa cơ, mẹ Lâm càng không đồng ý. Phòng ở bất đắc dĩ lắm mới cho họ, con gái thì không thể hy sinh cho con trai nhà họ được.
Thế nhưng con gái bà và bác cả nó lại rất thân thiết với nhau, mẹ Lâm lại sợ cô bị Triệu Toàn Mĩ lừa đồng ý làm gì đó.
Chỉ riêng việc trước khi gả đi, nhà họ Lục đem sính lễ tới, con gái chê nhà vừa nhỏ vừa tối, trong phòng còn có mùi khó ngửi, hơn nữa bộ dạng hai người anh trông lại khó coi, cô bảo muốn mượn nhà bác cả tiếp đãi khách, việc thu sính lễ và gả đi cũng từ đó mà làm.
Kết quả bác gái cả lại bắt đầu tính toán tới sính lễ của cô, đầu tiên thì nói thịt sẽ hư, đòi thịt, sau đó lại bảo chỗ này thế nào chỗ kia thế nọ, cứ tới tới lui lui lừa hơn phân nửa, cuối cùng dưới sự dụ dỗ và bức bách, toàn bộ sính lễ đều rơi vào tay bà ta. Mẹ Lâm vốn muốn nói lý với bà ta một chút thế nhưng con gái lại không vui, không cho bà nói. Cuối cùng Mẹ Lâm lại nháo loạn một hồi với bác gái cả nhưng chỉ lấy lại được một cái mền và áo bông những cái khác thì không lấy về được.
Nói đến cùng cũng bởi nhà bà yếu thế, chồng và con trai đều mang bệnh trong người, không thể làm chỗ dựa cho con gái.
Bà thực sự lo lắng con gái sẽ bị người đàn bà lòng dạ đen tối đó lừa gạt.
Lâm Uyển cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, không có gì cả. Sao cha con còn chưa về, đến nhà Lâm Khải Căn ăn cơm, đến lúc đó con còn có chuyện muốn nói.”
Mẹ Lâm vẫn rất lo lắng.
Lâm Uyển định để Lục Chính Đình và tiểu Minh Quang ở lại đây, đến lúc đó cô sẽ đưa thức ăn qua đây.