Lục Chính Đình lại không chịu, nhìn vẻ mặt của cô là anh biết ngay cô đang tính làm gì đó, anh phải qua bên đó để coi chừng.
Lúc này Chu Tự Cường cũng mang theo đồ đến, vừa vào cửa đã nói: “Uyển Uyển, mặt trời mọc đằng tây à, bác cả của em còn thay em mời khách đấy.”
Anh ta nhìn lướt qua con lừa và cái xe đẩy ngoài bờ tường sau đó lại trông thấy Lục Chính Đình và tiểu Minh Quang.
Chu Tự Cường ngạc nhiên nói: “Anh cũng tới à?”
Lục Chính Đình nhìn anh ta rồi nói: “Tôi là chồng Lâm Uyển, đương nhiên phải về lại mặt với cô ấy.”
Chu Tự Cường càng ngạc nhiên hơn: “Anh nghe được?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Tôi đoán.”
Chu Tự Cường: “Anh đoán coi giờ tôi đang nghĩ gì?”
Lục Chính Đình vờ như không biết, anh chỉ vào tiểu Minh Quang: “Đây là đứa trẻ chúng tôi nhặt được trên đường tới đây, tên là Lục Minh Quang.”
Chu Tự Cường ngạc nhiên kêu lên oang oác: “Uyển Uyển, hai người được lắm, người trông tuấn tú thì thôi, nhặt được đứa trẻ cũng tuấn tú như vậy? Hay là cho anh đi.”
“Chúng ta cứ nuôi thằng bé trước, nói không chừng đến lúc nào đó cha mẹ thằng bé sẽ tìm đến.” Lâm Uyển nhận đồ xong xoay người đưa cho Mẹ Lâm để bà vào phòng sắp xếp một chút, cô kéo Chu Tự Cường nhỏ giọng nói.
Chu Tự Cường không để bụng nói: “Em yên tâm, em nói gì anh cũng ủng hộ. Đừng quên, anh là anh ba của em!”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Lục Chính Đình, cũng vì Lục Chính Kỳ nên anh ta không có chút thiện cảm nào với cả nhà họ Lục.
Hai người đứng xoay lưng lại với mẹ Lâm, thì thà thì thầm với nhau, Lục Chính Đình đương nhiên sẽ không nhìn lén, cũng không biết sự thị uy ngây thơ của anh ta.
Chẳng bao lâu sau, cha Lâm cũng đã về, thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình đều ở nhà thì vô cùng vui mừng.
Lâm Uyển bảo ông mau qua bên kia ăn cơm, còn mẹ Lâm bận chút chuyện xong sẽ qua.
Cha Lâm có hơi không vui: “Nhiều người qua đó ăn cơm thì không tốt lắm. Bác cả con chẳng hào phóng thế đâu.”
Ai chiếm được một phần tiện ích của ông ta thì phải chuẩn bị mười phần bù lại.
Lâm Uyển: “Cha, cha đừng lo. Con gái vẫn luôn là chỗ dựa cho cả nhà, con thật sự muốn xem thử, sau này họ còn dám bắt nạt chúng ta nữa không!”
Bây giờ cô là bác sĩ trong thôn Đại Loan, còn được Lục Chính Đình giúp đỡ, cô phải chống lưng cho nhà mẹ đẻ, bằng không nhà mẹ đẻ có thứ gì tốt lại bị vợ chồng nhà Lâm Khải Căn cướp sạch.
Cha Lâm mẹ Lâm lo lắng cho con gái, không chịu đi, bọn họ từng được lĩnh giáo thủ đoạn của cả nhà anh cả. Hai vợ chồng và đứa con lớn trông bề ngoài có vẻ rất hiểu lý lẽ nhưng thực ra họ là người xấu tính, âm hiểm, thằng ba nhà họ thì nóng nảy, nói đánh là đánh, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Chỉ cần nhà mình chẳng có thứ gì đáng mơ tưởng thì họ sẽ không làm khó, nhưng nếu có thứ gì tốt thì đó là tội, nhất định phải để họ dùng qua trước mới được.
Hai vợ chồng không muốn để con gái và con rể dính vào chuyện trong nhà.
Lục Chính Đình nhìn ra sự lo lắng của họ: “Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, còn có con mà.”
Hai người nửa ngờ nửa tin nhìn Lục Chính Đình, tuy anh tàn tật nhưng vẫn đem lại cảm giác trầm ổn đáng để tin cậy.
Đầu năm nay, dân sợ quan, dù có là người đàn bà chanh chua, đàn ông đàn ang gì thì gặp phải người đi giày da bóng loáng cũng phải bó tay.
Cha Lâm im lặng suy nghĩ, nhìn khuôn mặt tự tin của con gái, ông ta cắn răng nói: “Đi.”
Lần này đi tức là trực tiếp phân rõ giới hạn với nhà anh cả, không phải ông sợ, cùng lắm thì mình làm mình chịu nhưng nhà ông còn hai đứa con trai bị bệnh và vợ thế nên ông ta vẫn luôn không dám va chạm quá mức với nhà anh cả.
Điều khiến ông ta bất ngờ là con gái lại về cùng phe với cả nhà, hơn nữa không ngại tình trạng của hai anh, không những không nịnh bợ Triệu Toàn Mĩ còn muốn vạch mặt với bà ta.
Lúc họ qua tới nơi thì đội trưởng Chu và kế toán Lâm đã vào chỗ, hiện đang uống trà nói chuyện với bác cả Lâm, ông ta ân cần châm trà rót nước, vẻ nịnh bợ thấy rõ.
Tuy ông ta thường xuyên nói khoác sau lưng mọi người là bốn thằng con trai nhà ông ta như bốn con rồng, không ai dám làm gì mình, nhưng khi thật sự ở trước mặt đội trưởng, bí thư, ông ta vẫn phải cúi thấp đầu như thường. Cho dù bốn người con trai của ông ta có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể lợi hại bằng cán bộ, người ta còn có dân binh đấy.
Triệu Toàn Mĩ và hai người con dâu đã chuẩn bị gần xong mọi thứ, mì cán tay cộng thêm trứng chiên là món dành riêng cho hai vị khách quý, ngoài ra họ còn chuẩn bị một chậu rau xào tóp mỡ, món chính là bánh cao lương độn hoa màu.
Chu Tự Cường đã mang rượu sang nhà Lâm Uyển nên bác cả Lâm chỉ đành cắn răng lấy đồ nhà ra.
Lâm Khải Căn thấy người nhà bên Lâm Uyển qua thì mời Lục Chính Đình lên chiếu trên ngồi.