Lục Chính Đình từ chối, anh ôm tiểu Minh Quang ngồi vào trước giường, anh vào trong để xem họ nói cái gì chứ không phải vì ăn mà tới. Tai anh không tốt nên chỉ cần chào hỏi theo Lâm Uyển là được, không xã giao đón tiếp gì thì người ta cũng sẽ không chú ý.
Anh đưa mắt quan sát một vòng, nhà đá rộng lớn thoáng mát, khoảng không trước giường cũng đủ rộng, dù anh có đẩy xe lăn vào cũng không thấy quá chật chội.
Trên giường và dưới đất còn bày biện một số dụng cụ mộc, do đã lâu năm nên trông bóng loáng thế nhưng có vẻ rất rắn chắc, kiểu dáng vừa đẹp vừa khí thế.
Đây chắc hẳn là đồ cưới của Uyển Uyển.
Lâm Uyển cũng phụ giúp bày một cái bàn trước giường, để Lục Chính Đình và cha mẹ Lâm ngồi vào bàn, dù có làm gì, ăn no trước mới không thiệt.
Anh họ cả và anh họ hai của Lâm Uyển đã kết hôn, có thể giúp bác cả Lâm tiếp khách, họ còn mời cha Lâm lên trên ngồi, khung cảnh rất chi hài hòa.
Bác cả Lâm mặt mày hồng hào, nâng chén rượu nói: “Đội trưởng, kế toán, cứ ăn tự nhiên, không cần khách khí với tôi.”
Đội trưởng Chu nhấp hớp rượu cũng không thực sự ăn uống thoải mái, ông ta không phải tới đây để ăn cơm mà là tới trả ân tình. Nói thật thì, ông ta thật sự không muốn dính líu vào chuyện nhà họ Lâm.
Nếu Lâm Uyển là con trai, thân thể khỏe mạnh thì ông ta cũng có thể chống lưng làm chỗ dựa, nhưng con bé là con gái còn có hai người anh là gánh nặng, thân thể cha Lâm cũng không khỏe, thật sự khó xử.
Gần mười phút sau, giữa bầu không khí hài hòa.
Lâm Uyển đột nhiên đứng lên, bưng chén trà nói: “Bác đội trưởng, chú kế toán, hôm nay là ngày cháu lại mặt, nay cháu lấy trà thay rượu cảm tạ sự ghé thăm của mọi người.”
Mọi người đều nâng ly, nói mấy câu xã giao sơ sơ rồi uống cạn chén rượu.
Bác cả Lâm mặt mày hồng hào còn cha Lâm lo lắng bất an, đội trưởng Chu thản nhiên như không, kế toán Lâm chỉ để ý đến cái ăn cái uống.
Chu Tự Cường: “Uyển Uyển, bữa cơm hôm nay là em mời hay bác cả em mời thế?”
Lâm Uyển cười nói: “Đương nhiên là em mời rồi. Trước đây khi em lấy chồng, sính lễ nhà chồng cho đều đưa cho bác cả dùng, bác bảo đợi khi nào em lại mặt sẽ tổ chức tiệc rượu cho em đấy.”
Triệu Toàn Mĩ vừa tính phản bác bảo là họ thay Lâm Uyển tổ chức bữa tiệc này thế nhưng Lâm Uyển không để bà ta có cơ hội mở miệng: “Các bác, các chú cứ ăn tự nhiên, cháu mời khách, bác cả giúp cháu lo liệu, không phải lo gì cả.”
Dưới tác dụng của rượu, bác cả Lâm không nhịn được mà nói một câu mạnh miệng: “Mời đội trưởng dùng cơm là việc cần thể diện, đương nhiên là tôi mời, sao lại để bọn trẻ tiêu pha được.” Chỉ lấy ra một bình rượu, còn lại đều có sẵn.
Lâm Uyển thấy ông ta nói năng trơn tru như vậy thì cười cười, tiếp tục nói: “Bác cả, bác gái đều là người hiểu lý lẽ, năm đó bà cháu không còn, lúc phân nhà bác cả còn bảo rằng "bác ở nhà chú hai đương nhiên sẽ phụ giúp cả nhà chú. Sau này mẹ Uyển Uyển cứ ở nhà chăm sóc con, khỏi xuống ruộng làm việc, công điểm nhà bác chịu. Nhà bác có tới bốn thằng con trai, có nhiêu đó công phân chẳng phải rất nhẹ nhàng?”
Lâm Uyển học theo cách nói năng của ông, nghe giống như đúc.
Bác cả Lâm nhướn cổ: “Việc này...”
Triệu Toàn Mĩ cũng thề thốt phủ nhận: “Uyển Uyển cháu nói gì thế, làm gì có chuyện này, cháu đừng nói lung tung.”
Lâm Uyển nhướng mày: “Bác gái cả, sao bác chóng quên thế? Chẳng phải trước nay bác luôn bảo đầu óc cháu tốt, nhớ cái gì cũng kỹ à. Các bác còn lập lời thề ngay trước giường bà cháu, các bác quên rồi à. Cũng vì thế, khi các anh cháu muốn kết hôn, cha mẹ cháu mới chủ động dọn ra ngoài để nhà lại cho các bác ở, ngay cả của hồi môn của mẹ cháu như tủ quần áo, bàn ghế, rương gỗ, giường có đầu tủ đều để lại cho nhà bác. Lúc cháu kết hôn lập gia đình, sính lễ cũng không cầm, tất cả đều để giành cho anh ba lấy vợ, cái này còn giả được sao?”
Cổ họng bác cả Lâm như thể bị ai siết chặt, muốn lớn tiếng phủ nhận nhưng cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đội trưởng Chu. Ông ta quay lưng về phía đội trưởng Chu, ra sức liếc mắt cảnh cáo với Lâm Uyển, ý bảo cô đừng nói bậy, nhưng khi nhìn thấy đôi con ngươi thâm trầm đen láy toát lên vẻ lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm của Lục Chính Đình.
Cổ họng ông ta như nghẹn cứng, bỗng ý thức được Lâm Uyển đang giở trò đấu trí với ông ta, cái gì mà chống lưng cho bác cả, rõ ràng là tìm chỗ dựa tới tính sổ với mình.
Lục Chính Đình thản nhiên nói: “Chuyện vợ cháu cũng là chuyện của cháu. Nếu năm đó các bác thực sự đã lập lời hứa, cũng chiếm luôn nhà của cha vợ cháu thì nên đứng ra gánh vác trách nhiệm. Nếu không muốn gánh thì lập tức dọn ra ngoài, tính toán tiền thuê nhà mấy năm nay cho rõ ràng đi.”