Anh hai Lâm vui vẻ đến mức nện lên bệ cửa sổ: “Anh, anh cả, anh coi đi, Uyển Uyển, em rể, lợi hại.”
Anh cả Lâm run rẩy, không nói gì nhưng vẫn cố gắng nhìn chằm chằm bên ngoài. Nếu anh ta không bị bệnh, nhà cũng sẽ không bị bác cả Lâm khốn kiếp đó chiếm đi!
Số lượng đồ dùng rất nhiều, hai gian phòng nhỏ căn bản không để vừa.
…
Mẹ Lâm nhìn một lần rồi nói với chú ba Lâm: “Giường đất nhỏ quá, không đặt được tủ vào. Em dâu vẫn luôn cùng chị dâu cả tranh giành cái này, em mang về cho em ấy dùng đi.”
Lúc đầu chia nhà Triệu Toàn Mĩ bá chiếm hết đồ cưới của bà, ngoài mặt thì nói dễ nghe lắm, thực chất là đe dọa. Mấy thứ đồ gia dụng này cũng chẳng là gì, dứt khoát đưa hết cho bà ta để đổi lấy hòa bình.
Thím ba Lâm nhìn chị dâu hai không cần, ba ta tranh giành với Triệu Toàn Mĩ, đương nhiên là sao mà giành nổi. Nhà chú ba Lâm chỉ có ba người con gái, bị Triệu Toàn Mĩ cười đùa trước mặt sau lưng không biết bao nhiêu lần, đã từng châm chọc: “Hai thằng con trai bị động kinh của nhà chú hai còn tốt hơn ba cô con gái nhà thím.” Một mũi tên trúng hai đích, vì thế mà ầm ĩ tới nỗi không nói chuyện.
Đã cùng nhà anh cả ầm ĩ tách ra, đương nhiên nhà con thứ hai và con thứ ba cần phải đoàn kết hơn.
Bà không có mâu thuẫn gì với nhà chú ba, có thì cũng chỉ là con gái bị Triệu Toàn Mĩ xúi giục, nên cảm thấy thím ba không tốt, ầm ĩ qua khiến cho mọi người có chút không thoải mái.
Chú ba nhìn thấy bà không giống như đang khách sáo nên nói: “Em lấy công điểm để đổi với chị.”
Hai vợ chồng ông ta có thể làm việc, ba đứa con gái cũng có thể phụ giúp, ăn cơm thì ít hơn mấy đứa con trai. Vậy nên trong nhà cũng dư dả, lấy công điểm để đổi một cái tủ đầu giường, chắc chắn vợ sẽ rất vui vẻ. Đến bây giờ bà ấy vẫn còn nhớ thương cái tủ đầu giường không được dùng kia.
Các cán bộ thấy mâu thuẫn đã được giải quyết khá ổn rồi nên tự biết tản đi. Bí thư vẫn còn phải đến xem Lâm Phú Kim, hình như phải viết giấy giới thiệu lên trạm y tế công xã để bó xương, trong thôn không khám nổi.
Chu Tự Cường đứng trong sân nhìn Lục Chính Đình: “Cậu cũng được đấy.”
Bản lĩnh tóm người vừa rồi, không phải ai cũng học được.
Lục Chính Đình nhìn anh ta, không tiếp lời mà lại nói cảm ơn anh ta.
Chu Tự Cường hắng giọng, trên mặt có hơi không tự nhiên: “Cảm ơn tôi làm gì? Tôi quan tâm đến Uyển Uyển là điều nên làm thôi. Tôi và cô ấy chơi với nhau từ lúc cô ấy còn mặc tã cơ.”
Lục Chính Đình nhìn vẻ mặt của anh ta rồi nở nụ cười.
Lúc này Lâm Uyển đi tới: “Anh Cường Tử, em muốn mua thảo dược loại tốt. Anh giúp em phát động mấy đứa trẻ trong thôn đi đào thảo dược đưa cho nhà mẹ em đi.”
Chu Tự Cường kinh ngạc nhìn cô: “Uyển Uyển, em biết chữa bệnh thật sao?”
Lâm Uyển: “Còn giả được à, em học đấy.”
Chu Tự Cường thấy cô vẫn tự hào như thường thì cười rộ lên: “Được, em nói qua tiêu chuẩn chọn thảo dược, loại hàng nào, bao nhiêu tiền.”
Lâm Uyển nghĩ ngợi một lúc rồi nói ra mấy loại thảo dược thường gặp, địa hoàng, kinh giới, phòng phong, hồng liệu, cây ích mẫu cô đều cần cả, dù sao hệ thống không chê. Thu về một đống, cô có thể chọn những loại để sau này cho vào thuốc. Bây giờ có sự trợ giúp của hệ thống, có thể chọn được loại có dược tính tốt nhất từ một đống lớn.
[Hồng tên khoa học Polygonum.]
Cô lại bảo 999 giúp cô bổ sung một chút.
Chu Tự Cường cau mày: “Mấy loại cỏ dại này em cũng cần à? Gia súc với lợn còn chẳng thèm ăn, em đừng để lỗ vốn.” Anh ta không hiểu mấy cái này, bởi vì rất nhiều thứ mà Lâm Uyển nói đều là cỏ dại mà ở đâu cũng nhìn thấy. Nếu như bọn nhỏ đào mấy cái này còn rảnh rang hơn là đi cắt cỏ cho gia súc.
Lâm Uyển cười đáp: “Đương nhiên là không lỗ. Một đống lớn thì cũng một hai xu thôi.”
Chu Tự Cường chào tạm biệt rồi đi tìm đứa cầm đầu mấy đứa trẻ để nói chuyện này.
Mười đến hai mươi cân tươi có thể kiếm được một hai xu, xem chủng loại và dược tính. Chẳng qua các xã viên không hiểu về dược tính, cũng không phân quá rõ ràng, cơ bản là bỏ lẫn vào nhau, vậy nên giá tiền giảm đi rất nhiều. Cho dù như vậy thì bọn trẻ vẫn vừa ý, dẫu sao đó là tiền kiếm thêm. Bọn chúng cắt cỏ cho gia súc ăn, một giỏ cỏ lớn được hai công điểm, không đưa tiền, các xã viên ở quê muốn kiếm tiền mặt cũng không dễ dàng gì.
Đợi khi Chu Tự Cường đi rồi, Lâm Uyển và Lục Chính Đình bàn về chuyện ngủ lại một đêm. Chuyện hôm nay lớn như thế, cô phải ở lại để sắp xếp một chút, để cho cha mẹ ổn định lại đã.