Cô cầm quyển vở đưa cho anh nhìn, nhưng lại phát hiện ra anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Lúc anh nhìn cô vô cùng chuyên chú, đôi mắt đen láy khiến cô hơi choáng váng. Cô cười, đưa cuốn sổ qua lại: “Anh nhìn đây này.”
Lục Chính Đình vẫn nhìn cô chằm chằm: “Anh muốn nhìn em định nói gì.”
Lâm Uyển kinh ngạc nhìn anh: “Nhìn?” Cô bỗng tỉnh ngộ: “Anh muốn học đọc khẩu hình miệng?”
Điều này không dễ đâu, dẫu sao khẩu hình và tiếng nói không giống nhau, phát âm có nhiều chỗ không giống nhau, nhưng khẩu hình miệng lại từa tựa nhau.
Muốn đọc khẩu hình miệng, chỉ dựa vào mỗi việc đọc đương nhiên là không ổn, phải hiểu về các cách nói chuyện với một người, biết từ ngữ người đó thường dùng vân vân. Như thế mới làm ít mà hiệu quả nhiều.
Lâm Uyển lại gần anh, giảm tốc độ, chậm rãi nói: “Ngủ lại một đêm.”
Lục Chính Đình thấy rất rõ nhưng lại vờ như không hiểu, cố ý nói sai.
Lâm Uyển rất nhẫn nại tiếp tục nói, cố hết sức để anh đoán được.
Đôi môi hồng hào và khóe miệng khẽ nhếch lên trong lúc nói chuyện với anh của cô mang đến một cảm giác dịu dàng. Thậm chí là cô còn không nhận ra sự dịu dàng đó, cô nhìn vào đôi mắt trong sáng của anh mà cười, khiến cho lòng anh có chút tê dại.
Anh không nhịn nổi mà muốn đưa tay lên chạm vào đôi môi của cô, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của nó.
Có điều, khi những ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn của anh chạm đến hơi thở ấm áp của cô thì anh lập tức rút về: “Ngủ lại một đêm? Đương nhiên là có thể, nhà chúng ta, nghe em nói là được.”
Lâm Uyển kinh ngạc kêu lên: “Anh đoán đúng rồi! Anh giỏi quá đi mất!’
Vốn dĩ anh có thể dựa theo cảm xúc của cô mà đoán ra vài câu đơn giản, ví dụ như cô kinh ngạc, nghi vấn, tức giận vân vân, anh đều có thể cảm nhận được. Nhưng câu nói hôm nay lại không liên quan đến tâm trạng, thế mà anh cũng đoán được, đúng là giỏi mà.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chính Đình được nhuộm chút mềm mại: “Chỉ có thể đọc của người thân thiết thôi, không đọc của người khác được.”
Lâm Uyển chầm rãi nói: “Chúng ta sẽ luyện nhiều hơn!”
Lục Chính Đình: “Được.”
Lâm Uyển lại đến nói chuyện với cha mẹ.
Mẹ Lâm sợ con rể tủi thân, dẫu sao điều kiện gia đình cũng chỉ thế. Cha Lâm bèn nói đến nhà chú ba ngủ nhờ một đêm, nhà họ có hai cái giường đất, đến lúc đó để Lâm Chính Đình ngủ với chú ba, Lâm Uyển thì ngủ với thím ba và các em gái. Mẹ Lâm lại sợ con gái và thím ba không bằng lòng, tới lúc đó lại làm lớn chuyện.
Lâm Uyển lập tức gạt đi nỗi băn khoăn của bọn họ: “Mẹ, mẹ yên tâm, con không còn là trẻ con nữa rồi, sẽ không tùy ý cáu kỉnh nữa.”
Mặc dù thím ba cũng có khuyết điểm, nhưng bà ấy không phải người xấu, Triệu Toàn Mĩ mới là người xấu.
Quyết định xong chỗ ở, Lâm Uyển lại nói muốn mời lão bí thư, đội trưởng Chu, kế toán Lâm ở lại nhà họ ăn bữa tối, dẫu sao cũng mang ân của những người đã giúp đỡ.
Hai người cũng đồng ý, nếu trước đây bọn họ sẽ không làm như thế đâu. Nhà thì không có ăn, lấy đâu ra mà mời khách.
Hôm nay bọn họ lấy lại được sính lễ của Lâm Uyển, bên trong có lương thực, ngoài ra tiền mà năm đó Lâm Phú Cường mượn để kết hôn cũng trả rồi, có tiền có lương thực mới có sức mạnh.
Chỉ là không có thịt cá thì không giống như đang mời khách.
Cha Lâm: “Nhà ai mà có gà không đẻ trứng, chúng ta đi mua một con, đến lúc đó hầm thịt thành canh thêm ít rau vào nồi cho khách ăn, mấy đứa nhỏ cũng cải thiện bữa ăn.”
Cha Lâm từ thuở thiếu niên đã chạy ra ngoài, cũng coi như là có kiến thức, chỉ cần trong tay dư dả thì không hề keo kiệt mà chuẩn bị đồ ăn thức uống.
Mẹ Lâm: “Phía sau nhà chị dâu có con gà mái ấp trứng, năm ngoái đã không đẻ trứng nữa rồi. Cả ngày bà ấy đều nói không nỡ giết, để em đi hỏi chút xem sao.”
Cha Lâm nói ông ấy qua nói với em ba một tiếng, tiện đường đi xay bột: “Con gái thích ăn mì sợi em nấu, anh đi xay nhiều thêm một ít, em thuận tiện mua thêm ít trứng gà, làm thêm món.”
Hai người bàn bạc chuyện mời khách, đã bao năm rồi chưa có cơ hội thế này, nhìn con gái và con rể ngoài sân, hai vợ chồng bà rất cảm thán.
Bọn họ có cảm giác không chân thực, như đang nằm mơ vậy. Con gái đúng là không giống trước nữa, sau khi gả cho người ta thì đã hiểu chuyện rồi.
Có điều nghĩ đến việc con gái bị tên khốn nạn Lục Chính Kỳ tổn thương nên mới không thể không hiểu chuyện được, hai vợ chồng họ cũng đau lòng. Sau đó lại càng thêm cảm kích Lục Chính Đình.
Cha Lâm: “Haiz, chỉ là đi đứng…”
Mẹ Lâm: “Em thấy nó còn được việc hơn mấy đứa đi đứng bình thường. Uyển Uyển ở bên thằng bé cũng coi như là duyên phận của hai đứa nó.”
Cha Lâm cũng không thấy xoắn xuýt nữa: “Nói cũng phải, Chính Đình là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm biết thương người, em cũng dặn dò con gái nhiều vào.”
Đừng có nhớ nhung thằng khốn nạn kia nữa, phải sống những ngày tốt đẹp bên Lục Chính Đình.
Lâm Uyển đứng ngoài sân nói về chuyện buổi tối mời khách với Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình: “Được, anh giúp em mời mấy người lão bí thư.”