Đưa cha Lâm đi, Lâm Uyển lại nhận được một đống thảo dược từ lũ trẻ, vừa hay nhìn thấy người anh họ thứ ba của cô Lâm Phú Kim đang buông thõng tay trên con đường thôn.
Anh ta là một người thanh niên cục cằn và hung dữ, nhưng lúc này lại không đi trước mà dùng ánh mắt chứa đựng sự độc ác nhìn chằm chằm cô. Lúc trước nên bán quách cô để đổi lấy vợ cho anh ta! Nếu như không gả đến nhà họ Lục thì ai có thể làm chỗ dựa cho cô? Cho dù Chu Tự Cường và cô có mối quan hệ tốt cũng là danh bất chính, ngôn không thuận, không thể xen vào được!
Lâm Uyển cũng trừng mắt nhìn lại, đối với loại người này không thể sợ, một khi sợ sẽ bị bọn họ được nước lấn tới bắt nạt. Cô cầm lấy một cành mận gai quơ loạn: “Học đá chân sau, cắt ngang móng lừa của ngươi.”
999 lập tức giúp sức: “Đúng, cắt ngang bốn cái móng lừa của anh ta!”
Con lừa đang ăn cỏ non bên góc tường kinh hãi, lập tức đổi chỗ, đưa móng chân của mình cách xa cô một chút. Vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt lừa ươn ướt lại đối diện với đôi mắt đen to tròn của Tiểu Minh Quang.
Tiểu Minh Quang và cậu cả cậu hai ngồi xúm lại một chỗ, lúc này đang ngồi đối diện con lừa, nhìn nó ăn cỏ.
Lục Chính Đình bảo Lâm Uyển yên tâm, không cần để ý nhà bác cả Lâm: “Anh trông thằng bé, em giúp mẹ mang chăn mền ra đi.”
Trước đó Lâm Uyển đã nói muốn giúp đỡ mẹ Lâm mang chăn ra giặt.
Lâm Uyển an ủi mẹ một lúc, để bà yên tâm ở nhà chăm sóc cho hai anh, cha nhất định sẽ tốt hơn thôi.
Hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện lớn, mẹ Lâm cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy, nhìn con gái và con rể, bà mong bọn nhỏ sẽ mãi mãi hạnh phúc.
“Uyển Uyển, hay là con để Tiểu Quang ở đây, nói không chừng cha mẹ nó sẽ đến tìm.” Bà sợ Lâm Uyển đưa thằng bé về, đến lúc đó mẹ chồng sẽ không hài lòng, lại ầm ĩ không vui.
“Nếu như đến tìm thì trả cho bọn họ. Không tìm thì con đưa đi.” Lâm Uyển không muốn để thằng bé lại, mẹ cô đã đủ mệt rồi, căn bản là không còn sức lực nào để chăm sóc thằng bé nữa.
Mẹ Lâm lại nghĩ kế cho cô: “Uyển Uyển, sau này nếu cha mẹ thằng bé không tới tìm thì chi bằng con để chú ba nuôi đi? Thím ba của con đang hỏi đó.”
Lâm Uyển lập tức lắc đầu: “Mẹ à, sức khỏe của chú thím ba còn tốt, không cần nhận con của người khác về nuôi.”
Bây giờ chưa có kế hoạch hóa gia đình, chỉ cần sức khỏe còn cho phép thì cứ sinh không cần nhận con nuôi. Nhất là khi kiếp trước cô đã trải qua những chuyện như thế, đưa người đi lại đưa về, cha mẹ ruột đều ghét bỏ, cô không muốn Tiểu Minh Quang cũng gặp phải cảnh ngộ như thế.
Hơn nữa cô cũng không yên tâm khi giao Tiểu Minh Quang cho người khác, thằng bé không nói lời nào sẽ khiến người ta mất kiên nhẫn.
Mẹ Lâm nhìn cô kiên trì như thế thì không nói thêm gì nữa. Bà chính là sợ Lâm Uyển đột nhiên đưa một đứa nhỏ về, mẹ chồng nhất định sẽ gây khó dễ, chẳng qua nếu như Lục Chính Đình đã đồng ý, hẳn là không vấn đề gì lớn.
Qua bữa cơm trưa, Lâm Uyển nói lời tạm biệt với mẹ và hai anh trai: “Mấy ngày nữa con lại về.”
Cô thu thảo dược, đương nhiên cần phải tới thường xuyên.
Mẹ Lâm bảo cô mang đường đỏ đường trắng, táo đỏ các loại về, Lâm Uyển từ chối.
Trên đường về nhà, Lâm Uyển để con lừa tự mình đi theo đường thẳng, còn bản thân thì cùng Lục Chính Đình loay hoay những dược liệu kia, nói là muốn tự mình phối dược.
Tiểu Minh Quang chỉ nhìn, không nói chuyện, nhưng đôi mắt to tròn thì sáng lên.
Lục Chính Đình nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, rất phối hợp đặt câu hỏi, thậm chí là đưa ra mấy ý kiến.
Lâm Uyển phát hiện anh rất có mắt nhìn, mũi thì nhạy bén, điều này có ích trong việc phân biệt dược liệu và phối thuốc. Cô vui sướng nói: “Hay là sau này hai chúng ta cùng nhau phối thuốc bán đi. Lời ít nhưng bán được nhiều, chắc chắn là có thể kiếm được tiền.”
Trải qua hai ngày ở nhà mẹ, Lâm Uyển cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục Chính Đình đã tiến thêm một bước. Trước đây cô hay nhắc nhở bản thân rằng mình và Lục Chính Đình là đồng minh, phải giúp đỡ anh, lúc này tự nhiên coi anh là người một nhà, không chút câu thúc.
Đây chính là hình thức mà Lục Chính Đình muốn, để cô quen thuộc với anh, cảm nhận được sự tồn tại của anh như hơi thở vậy.
Anh vân vê một nhành ích mẫu: “Mở cửa hàng dạng gia đình sao?”
[Cửa hàng gia đình (từ gốc: 夫妻店): cửa hàng chỉ có vợ chồng bán không thuê người ngoài.]
Lâm Uyển: “Được đấy, em khám bệnh, anh ngồi đón tiếp.” Cô lại sờ đầu Tiểu Minh Quang: “Thằng bé làm chân chạy vặt.”
Nói xong cô cười rộ lên, bầu trời xanh và nắng như thiêu đốt, gương mặt tươi tắn của cô phản chiếu trong mắt Lục Chính Đình khiến anh có chút lóa mắt.