Con lừa thong thả đi về phía trước với tốc độ không đổi.
Vừa vào đến thôn đã nghe thấy tiếng mắng the thé của bà Lục: “Mày là loại hư hỏng, mày cút xuống cho tao, nếu không tao đánh chết mày đấy.”
Lâm Uyển cau mày, bà già này có bị làm sao không vậy, cô mới không ở nhà có một ngày mà đã lại tác oai tác quái à?
Cô cho lừa chạy nhanh hơn, lập tức nhìn thấy trong ngõ nhà mình tập trung không ít người. Có người nhìn thấy bọn họ trở về thì vội vã gọi: “Bác sĩ Lâm về rồi, mau đến xem đi.” Lục Chính Đình không nghe được, nên bình thường bọn họ không chủ động nói chuyện với anh, vì trước giờ anh cũng không thích để ý đến người khác.
Lâm Uyển mau chóng buộc con lừa vào cục đá ở góc tường, quay đầu lại nhìn Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình bảo cô đi đi, anh trông Tiểu Minh Quang, đưa xe lừa đến đại đội. Anh biết bản lĩnh của cô, cho nên không chút nào lo lắng về chuyện này.
Lâm Uyển nhanh chân chạy vào nhà, chỉ nhìn thấy trong sân cũng không ít người đến hóng chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà thủ phạm chính là bà Lục đang cầm chày cán bột múa may, hướng về phía cây ngô đồng trong sân chửi lấy chửi để.
“Mày là cái loại xấu xa, mày dám ăn cắp đồ đóng hộp với bột mạch nha của tao, mày còn dám mở trộm tủ quần áo của tao, mày là cái đồ đáng chết.”
Lục Minh Lương nằm trên cành cây ngô đồng, làm mặt xấu trêu đùa bà ta: “Không đánh được, cho tức chết! Bà tự mình khóa lại, ai ăn vụng được chứ? Chính bà tự ăn.”
Lâm Uyển nhìn thoáng qua là biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định là lúc này bà Lục mới phát hiện ra đồ hộp và sữa mạch nha không còn, nghi ngờ Lục Minh Lương trộm chìa khóa mở ra ăn, vì thế muốn đánh cậu bé. Lục Minh Lương không muốn bị bà ta đánh nên trèo lên cái thang gãy ở góc tường, bò lên cây ngô đồng.
Bà Lục: “Mày đợi đấy, đợi cha mày về thì tao bảo nó lột da mày!”
Lục Minh Lương: “Thím ba! Thím ba về rồi!”
Bà Lục bị dọa cho run rẩy, theo bản năng quay đầu nhìn một cái rồi mắng: “Cô ta về thì làm sao? Cô ta về tao đánh cả cô ta!”
Vừa nói xong, phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Lâm Uyển: “Mẹ, chẳng phải mẹ bị bệnh sao? Con thấy mẹ còn cần uống chút thuốc nữa nhỉ.”
Bà Lục bị dọa cho nhảy dựng lên, rồi lại thấy mình là mẹ chồng của nó cơ mà, không nên sợ: “Cô còn biết đường về à! Tôi hỏi cô, đồ hộp với bột mạch nha của tôi có phải do cô trộm không?”
Lâm Uyển: “Mẹ đừng làm mình mất mặt nữa. Mẹ sợ mấy đứa trẻ nhìn thấy, sợ chúng nó đòi ăn nên toàn ăn vụng vào nửa đêm, mẹ còn cần con nói thẳng ra nữa à.”
Người đến xem náo nhiệt trong sân liên tục phát ra mấy tiếng chậc chậc, quả thật chưa thấy một bà già nào như vậy. Nhà ai mà không giữ những thứ tốt cho bọn trẻ ăn? Bà ta thì hay rồi, lại lén ăn mảnh.
Bà Lục không nén được giận, mắng: “Đồ của tôi, tôi muốn ăn thế nào thì kệ tôi, quan tâm lắm chuyện thế làm gì?”
Lâm Uyển lười không muốn để ý đến bà ta, đồ của bà ta? Hừ, sau này thì khỏi. Cô bảo mọi người giải tán, rồi kêu Lục Minh Lương đi xuống.
“Trèo cao như thế rất nguy hiểm, sau này không cho phép cháu làm như thế nữa.”
Lục Minh Lương cười hì hì: “Thím ba, cháu không trèo lên cây thì bà đánh chết cháu mất!”
Lâm Uyển trèo lên cái thang, đứng trên bờ tường đỡ cậu nhóc xuống, đánh vào mông nó hai cái không nhẹ không nặng: “Cháu còn dám trèo cây nữa thì thím đánh cho mông cháu nở hoa đấy.”
Lục Minh Lương ôm chặt lấy cô: “Thím ba không nỡ đâu.” Thằng bé biết Lâm Uyển đối xử tốt với nó.
Lâm Uyển ôm thằng bé xuống đất, thấy chị dâu cả và chị dâu hai đi làm còn chưa về, bà Lục lại giận dỗi như mọi ngày không nấu cơm, cô bèn rửa tay rồi đi nấu cháo đậu. Cô nghĩ, sẽ nấu bớt một phần.
Chẳng phải bà ta giận dỗi không nấu cơm sao, vậy thì khỏi ăn luôn!!!
Lục Chính Đình đi trả xe lừa trở về, dẫn theo Tiểu Minh Quang vào nhà.
Lục Minh Lương nhìn thấy, bước qua đó: “Chú ba, chú sinh em bé với thím ba từ lúc nào thế?”
Lục Chính Đình bị thằng bé chọc cười, xoa đầu Tiểu Minh Quang: “Đây là anh Minh Lương.” Sau đó lại giới thiệu với Lục Minh Lương.
Lục Minh Lương kéo đôi tay nhỏ của Tiểu Minh Quang: “Đi, anh đưa em đi chơi.”
Bà Lục nhìn thấy đứa trẻ thì nhảy dựng lên đi tới, lớn giọng chất vấn thằng con hoang này ở đâu ra, không cho phép đem về nhà, mau đưa đi!
Lục Chính Đình không nhìn bà ta, không nghe thấy bà ta gào thét cái gì, tự làm việc của bản thân.
Lâm Uyển phải chuẩn bị cơm nên cũng lờ bà ta.
Bà Lục nhất thời lại nổi trận lôi đình.