Anh ta cười với Lâm Uyển rồi nói: “Chú em đây viết thư cho anh, bảo anh tìm một con ngựa về hưu cho em. Anh kiếm một con ngựa mẹ rất hiền cho em đấy, cước bộ không nhanh nhưng được cái ổn định.”
Anh ta vỗ con ngựa xích thố ở bên cạnh.
Lâm Uyển sợ đến ngây người, Lục Chính Đình muốn tặng cô phương tiện di chuyển?
999 huýt sáo một tiếng: “Tiểu Điềm Điềm tặng ngựa tốt cho ký chủ!” nó cảm thấy Lục Chính Đình rất lãng mạn nên đặt cho anh cái nickname là tiểu Điềm Điềm, chọc Lâm Uyển rất vui vẻ.
Lâm Uyển nóng lòng muốn cưỡi thử, từ trước đến nay gan cô đều rất lớn, cưỡi ngựa thôi mà, kiếp trước cô từng rong ruổi trên thảo nguyên, thực sự rất thoải mái.
Tay trái cô cầm dây cương, tay phải vịn yên ngựa, chân trái đạp trên bàn đạp dùng sức trèo lên ngựa, cả người vù một cái ngồi yên vị trên lưng ngựa.
Động tác lưu loát tiêu chuẩn.
Thẩm Phi huýt sáo vang dội: “Đẹp lắm!”
Lâm Uyển quay đầu nhìn Lục Chính Đình, anh đang cười mỉm nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Lục Minh Lương dẫn tiểu Minh Quang về thì thấy cô đang cưỡi ngựa, Lục Minh Lương kích động đến gào khóc, tiểu Minh Quang không nói lời nào nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Lục Chính Đình nhìn tư thế xinh đẹp, hiên ngang của cô thì nhịn không được chỉ bảo: “Cơ thể đừng nghiêng về phía trước quá cứ thả lỏng rồi dựa vào là được, hai chân cũng không cần khẩn trương, nhẹ nhàng kẹp vào bụng ngựa thôi.”
Cưỡi ngựa thực ra rất mệt, đi đường quá xa sẽ mài bị thương bắp đùi và mông. Nhưng cô chỉ về nhà mẹ đẻ hoặc là chạy loanh quanh trong công xã, không cần vội vã hành quân nên cứ đi chầm chậm là được.
Lâm Uyển làm theo lời anh nói, nhẹ nhàng thúc ngựa: “Đi!”
Con ngựa bước đi, cước bộ không những ổn mà còn giỏi đoán ý người.
Lâm Uyển cười rộ lên: “Quá tuyệt vời! Em cũng là người biết cưỡi ngựa rồi.”
Lục Minh Lương lôi kéo tiểu Minh Quang chạy theo phía sau.
Lục Chính Đình: “Đừng đứng sau con ngựa.”
Ngựa nhìn không thấy sẽ bị đá trúng, dù là con ngựa hiền nhất cũng không có ngoại lệ.
Lục Minh Lương lập tức kéo em trai đi, còn căn dặn cậu bé: “Ban nãy em đứng sau mông ngựa, rất nguy hiểm, nó sẽ đá em đấy, em nhớ chưa?”
Tiểu Minh Quang nhìn cậu ta, không nói gì nhưng đã nghe hiểu.
Thẩm Phi nhìn bóng lưng hiên ngang của Lâm Uyển, anh ta trêu ghẹo Lục Chính Đình: “Chú em này, mắt chọn tốt đấy, cô vợ này của chú em không những đẹp còn độc.”
Lục Chính Đình cũng cảm thấy tự hào, khóe môi giương lên nụ cười nhẹ.
Lâm Uyển cưỡi ngựa dạo quanh một vòng, lúc trở về cô xuống ngựa nói lời cảm ơn với Thẩm Phi, còn hỏi chuyện tiền nong thanh toán thế nào.
Thẩm Phi nhìn Lục Chính Đình, cười nói: “Chú em trả tiền rồi.”
Lâm Uyển buồn bực nhìn Lục Chính Đình: “Anh có tiền?”
Lục Chính Đình đưa một lá thư cho cô.
Lâm Uyển mở ra nhìn lướt qua hai lần, thì ra là người trước đây được anh giúp đỡ, nay con cái lớn rồi còn làm cán bộ trong công xã, kiếm được tiền lương nên trả lại anh.
Ôi mẹ ơi, tấm lòng lương thiện gì thế này.
Người nọ gửi cho Lục Chính Đình 160 đồng tiền, anh dùng số tiền đó mua ngựa, còn được nhận ưu đãi giảm giá nữa.
Lục Chính Đình nói với Lâm Uyển: “Em tự cưỡi ngựa về đi, nhiều người thì kéo theo cái xe đẩy.”
Cái gọi là nhiều người chính là khi có anh đi cùng.
Thẩm Phi còn phải ghé công xã nên không thể ở lâu thêm, anh ta tạm biệt Lục Chính Đình và Lâm Uyển rồi cuốc bộ đi.
Lục Minh Lương: “Thím ba, chúng ta đặt cho nó cái tên đi.”
Lâm Uyển nhìn về phía Lục Chính Đình, Lục Chính Đình lại ra hiệu cho cô tự đặt.
Lâm Uyển nghĩ chuyện này dễ như trở bàn tay, có bao nhiêu cái tên có sẵn như cái gì mà hồng vân này, hồng ngọc, truy phong hay thiểm điện gì này, ha ha ha: “Hoa hồng đỏ, hoa hồng lửa, tiểu Hồng, đại Hồng hình như cũng không tệ.” sau khi phân vân mấy giây, cô lại thuận miệng nói: “Cứ gọi là ôn nhu đi! Con ngựa này hiền thế cơ mà.”
Cô dùng một cây viết nhanh hai chữ lên mặt đất.
Lục Chính Đình cười rộ lên, lúc đầu cô còn nói cái gì mà tiểu Hồng, đại Hồng, hoa hồng đỏ, hoa hồng lửa cuối cùng lại quyết định đặt một cái tên hoàn toàn khác biệt.
Thật không ngờ cô cũng có lúc trẻ con thế này.
“Được, cứ gọi là ôn nhu đi.”
Lâm Uyển kéo ngựa quay đầu nhìn Lục Chính Đình, chỉ vào anh rồi lại chỉ yên ngựa, hỏi: “Anh có muốn thử chút không?”
Lục Chính Đình suy tư trong chốc lát, khẽ lắc đầu: “Không.”
Dù có thử cũng phải đợi khi cô không có ở nhà, một mình anh cưỡi thử.
Lâm Uyển biết anh có lòng tự trọng của mình, sợ làm ra chuyện xấu hổ gì đó người khác sẽ chê cười. Cô cũng không đùa anh nữa, cô để Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang ở lại còn cô thì về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Tiểu Minh Quang lập tức giãy khỏi tay anh, chạy đến trước mặt Lâm Uyển lôi kéo vạt áo của cô không buông.