Dù không nói lời nào nhưng vẻ mặt lại rất kiên định. Ý là muốn đi theo.
Lục Chính Đình: “Ngựa này rất hiền, đi đi.”
Ngựa hiền thì ngay cả trẻ con cũng cưỡi được, càng khỏi phải nói đến kiểu người lanh lẹ như Lâm Uyển, thế nên Lục Chính Đình không hề lo lắng.
Dù sao đi đứng bất tiện, không thể đi cùng cô đến mọi nơi, rất nhiều đường cô phải tự đi một mình.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt anh ảm đạm đi nhiều.
Lâm Uyển ôm tiểu Minh Quang lên ngựa, vẫy tay từ biệt Lục Chính Đình và Lục Minh Lương sau đó mới giục ngựa xuất phát.
Lúc ra khỏi thôn Đại Loan thì vừa lúc có một chiếc xe ngựa lớn dừng tại công xã, một thanh niên có dáng vẻ anh tuấn nhưng thần sắc lại có chút tiều tụy từ trên xe bước xuống.
Người thanh niên đó chính là Lục Chính Kỳ mới từ tỉnh trở về.
Anh ta nhìn thấy một cô gái cưỡi ngựa đi ngang qua, tư thế hiên ngang ấy khiến anh ta nhớ tới Hồng Anh Tử trong phim điện ảnh, bỗng nhiên anh ta phát hiện có gì đó không đúng.
Đây không phải là Lâm Uyển sao?
Anh ta nghe nói Lâm Uyển gả cho anh ba, anh ta cho rằng cô lợi dụng anh ba để trả thù mình nên anh ta phải về giải cứu anh ba, anh ba là vô tội, anh ta không thể làm liên lụy đến anh ba!
Thế nên mặc kệ sự phản đối và níu kéo của Giang Ánh Nguyệt, anh ta quả quyết xách hành lý về nhà. Dọc theo đường đi anh ta vẫn luôn tự ám thị với mình rằng phải chịu đựng cơn giận dữ long trời lở đất của Lâm Uyển, chuẩn bị sẵn tinh thần để cô trút giận, dù có bị đánh bị mắng thế nào cũng kệ, nhất định phải kết thúc chuyện này.
Đây có còn là Lâm Uyển ngu ngốc sẽ khóc nháo, sẽ ép buộc anh ta? Trời xui đất khiến thế nào mà anh ta lại không hề né tránh mà còn bất giác mở miệng gọi tên cô: “Lâm Uyển!”
Lâm Uyển nghe có người gọi mình, quay lại nhìn thì thấy Lục Chính Kỳ.
Đôi con ngươi trong sáng của cô hiện lên vẻ khinh bỉ, quát: “Đồ khốn, anh còn mặt mũi quay về à!”
Cô giục ngựa tiến lên, vừa nói vừa quất roi tới.
Lục Chính Kỳ quyết định việc chính bây giờ là khiến cô nguôi giận, mong cô đừng làm tổn thương anh ba thế nên anh ta nhắm chặt mắt lại để mặc cô đánh.
“Bộp” một tiếng, roi da quất vào tay Lục Chính Kỳ, anh ta đau đến run rẩy nhưng không rên tiếng nào.
Lâm Uyển hừ lạnh: “Lâm Uyển không phải tên anh có thể gọi, sau này gọi chị dâu, đừng vô lễ thế!”
Nói xong cô giục ngựa mau chóng rời đi, tư thế tiêu sái thong dong, chỉ lưu lại làn cát bụi mịt mù cho Lục Chính Kỳ.
…
Trong ấn tượng của Lục Chính Kỳ, Lâm Uyển không phải là một người ngang ngược. Lúc mới biết nhau, cô còn là một bé gái hay ngượng ngùng. Cho dù anh ta có từ chối mối hôn sự từ bé thì cô cũng chỉ biết nỗ lực hơn để khiến anh ta vui lòng.
Mọi người đều bảo cô là nhành hoa xinh đẹp nhất xóm nhất làng, lại còn si tình với anh ta, cô nhất định sẽ là một cô vợ tốt. Nhưng anh ta không thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận một mối hôn nhân ép buộc kiểu phong kiến, càng không muốn cưới một cô gái không thích học hành, không có văn hóa, dù cô có xinh đẹp cách mấy.
Tuy là Giang Ánh Nguyệt không đẹp bằng Lâm Uyển nhưng cô ta lại rất yêu thích học tập, có lý tưởng, có thứ để theo đuổi, sự tự tin và ưu nhã đó đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của anh ta. Sau khi Lâm Uyển biết anh ta thích Giang Ánh Nguyệt thì bỗng dưng trở nên vô lý, đuổi theo anh ta đòi một lời giải thích thậm chí còn bảo Chu Tự Cường dẫn cô đi gây chuyện với Giang Ánh Nguyệt.
Quả thực không nói lý lẽ.
Nhưng trong ấn tượng của anh ta, dù có thế nào Lâm Uyển cũng sẽ không quất anh ta một roi rồi phóng ngựa rời đi như thế.
Sao cô có thể thực sự đánh anh ta? Sao cô có thể cưỡi ngựa? Sao cô lại trở nên thẳng thắn quyết đoán, không chút dông dài, còn hiên ngang như một cô gái của thời đại mới như vậy?
Đây không thể nào là Lâm Uyển mà anh ta biết.
Không đúng, cô không thể đột nhiên thay đổi nhanh chóng như thế được, cô chỉ hung dữ hơn, ương ngạnh hơn mà thôi, vậy nên ban nãy cô vừa mở miệng ra là mắng, nhấc tay lên là đánh. Dù sao cô chỉ mới học tiểu học, thành tích cũng không tốt, chắc cũng chẳng có văn hóa gì, nếu muốn tự mình tiến bộ là điều không thể.
Lục Chính Kỳ cảm thấy phán đoán của mình sẽ không sai, bây giờ Lâm Uyển chỉ càng thêm lỗ mãng, biến thành một người đàn bà chanh chua đanh đá thứ thiệt mà thôi. Không thì sao cô lại gả cho anh ba? Hiển nhiên là vì anh ta không chịu cưới cô nên cô mới cố ý làm như vậy. Anh ta không thể để cô gây họa cho anh ba, anh ba đã rất khó khăn rồi, anh ta phải ngăn cô lại.