Anh ta chỉ chăm chăm chú ý đến sự thay đổi của Lâm Uyển, thậm chí còn không chú ý tới trong lòng cô còn có một đứa trẻ. Anh ta tự cho là mình đã hiểu rõ mọi chuyện, anh ta đeo cặp sách, kiên định bước về nhà.
Có đứa bé nhìn thấy anh thì lập tức kêu lên: “Cao trung đã về rồi!”
Từ nhỏ Lục Chính Kỳ đã thông minh tuấn tú, sau đó anh ta còn là người đầu tiên trong huyện bọn họ thi đậu trường cấp ba trong tỉnh, là niềm kiêu ngạo của thôn Đại Loan, tất cả mọi người đều gọi anh là cao trung, xưng hô giống như tú tài vậy.
“Anh ta còn dám trở về? Không sợ bác sĩ Lâm đánh chết anh ta hả?”
Bọn họ đều cảm thấy bây giờ Lâm Uyển rất lợi hại, làm bác sĩ, quán xuyến gia đình, bà Lục lợi hại là thế cũng có dám đánh cô đâu.
Tuy Lục Chính Kỳ cảm thấy mình vì yêu rời đi là không sai nhưng nghe họ hét lên như vậy vẫn thấy có chút quẫn bách, nhanh chân bước về nhà, lúc tới cửa thì vừa hay gặp phải Lục Chính Đình đang đi ra.
“Anh ba!” Lục Chính Kỳ bước lên đón anh, thò tay ra lấy giấy bút trong túi treo trên mặt bên xe lăn của anh.
Lục Chính Đình giơ tay lên ngăn anh ta lại, anh ngước đôi mắt lãnh đạm lên nhìn anh ta.
Trong lòng Lục Chính Kỳ tràn đầy cảm giác áy náy, vừa nói vừa lấy giấy bút: “Anh ba, đều do em làm liên lụy đến anh. Anh yên tâm, em về để giải cứu anh đây. Em sẽ không để cô ấy...” anh ta mới đưa tay ra đã phát hiện cái túi bên cạnh đã bị Lục Chính Đình giữ chặt, anh ngạc nhiên hỏi: “Anh ba?”
Lục Chính Đình đưa mắt nhìn cái túi bên cạnh đó, gần đây nó đã trở thành vị trí độc quyền dành cho Lâm Uyển trong khu vực riêng tư của anh, chữ trong vở hầu như đều do cô viết, còn có mấy mẩu giấy cô viết cho anh.
Anh ý thức được gần đây bản thân đã nảy sinh một loại tình cảm xa lạ mà mãnh liệt với Lâm Uyển - muốn độc chiếm cô. Cũng may anh có khả năng tự chủ cao, có thể khắc chế chính mình nhưng ở trong khu vực của mình, anh lại tự cho mình cái quyền được độc chiếm cô. Anh không muốn người khác xông vào nơi này, đặc biệt là Lục Chính Kỳ.
“Trong đây đều là đồ của chị dâu em, đừng đụng vào.” Lục Chính Đình mở miệng, giọng nói thâm trầm lạnh nhạt, không có chút nhiệt tình.
Lục Chính Kỳ kinh ngạc nhìn anh: “Chị dâu? Anh ba, anh nghiêm túc chứ?”
Anh ba thừa nhận Lâm Uyển là vợ anh?
Nhưng cô sẽ không thích anh ba, cô chỉ lợi dụng anh ba để trả thù thôi. Nếu thế thì thật không công bằng với anh ba.
Giọng nói Lục Chính Đình lạnh như băng, còn ẩn chứa ý cảnh cáo: “Bây giờ Lâm Uyển là chị dâu của em, em phải tôn trọng cô ấy, không được phép làm càn trước mặt cô ấy.”
Tốt nhất cách xa cô ấy ra!
Lục Chính Kỳ sốt ruột muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Chính Đình lại không để ý tới anh ta, tự mình đẩy xe đi rồi.
Bộ dáng như thể ghét bỏ không muốn nhìn thấy anh ta.
Lục Chính Kỳ: “...”
Anh ba có gì đó hơi lạ, lẽ nào... anh thực sự thích Lâm Uyển rồi?
Nhưng Lâm Uyển.
Anh ta bỗng dưng nhớ tới một roi nãy cô đánh, thật không chút lưu tình, nếu nói yêu một người bao nhiêu sẽ hận người đó bấy nhiêu thì...
“Anh ba, em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương anh.” anh ta lớn tiếng nói.
Anh ta biết anh ba không nghe thấy nhưng anh ta vẫn muốn nói cho bản thân mình nghe.
Anh ta sợ Lâm Uyển có ý đồ khác, nhưng Lâm Uyển lại cảm thấy tên đàn ông cặn bã đó về thì chẳng có gì tốt.
Dọc theo đường đi cô nhịn không được mà mắng, cuối cùng còn giảng đạo lý cho trẻ nhỏ: “Đàn ông phải dứt khoát trong chuyện tình cảm, không thích thì nên quả quyết cự tuyệt, không nên lấp lửng bỏ đôi. Lục Chính Kỳ là một tên đàn ông cặn bã.”
Tiểu Minh Quang ngồi trong lòng cô, tay nhỏ vịn lên yên ngựa, không nói lời nào chỉ dùng sức mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, hàng lông mày xinh đẹp cũng xoắn tít lại với nhau.
Mắng một hồi khiến lòng cô thoải mái hơn nhiều, thực ra cô chẳng có cảm giác gì với Lục Chính Kỳ, chẳng qua chỉ là cảm tình bộc phát mà thôi.
Nếu người đàn ông này đã là nhân vật chính thì tính cách chắc chắn là không có vấn đề nhưng anh ta lại có một khiếm khuyết rất lớn, về mặt tình cảm anh ta có chút nông nổi.
Dựa theo kịch bản thì lúc đầu anh ta không muốn kết hôn với nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lấy cái chết bức ép anh ta, tạo mâu thuẫn giữa anh ta và Giang Ánh Nguyệt. Thế là Giang Ánh Nguyệt cố ý bày trò ám muội với Cao Tấn, người vẫn luôn yêu thầm cô ta, còn nói muốn cùng nhau về quê xuống nông thôn, buộc Lục Chính Kỳ chia tay.