“Mày đang làm cái gì vậy hả?! Mày đang gào thét cái gì vậy hả? Chê giọng mày nói chưa đủ lớn phải không?!” Bà ấy tát vào lưng Trang Tú Xuân, vỗ xong tay còn cảm thấy đau.
Nhịn không được mà lắc lắc tay, Chu Đại Hoa cười ha hả giải vây nói: “Vợ của Đông Tử à, cháu đừng so đo với nó nhé, con gái thím từ nhỏ đầu óc cũng không được bình thường lắm.”
Nghĩ đến con rể lớn sau khi chết để lại không ít thứ tốt, bà ta lục từ trong túi lấy ra hai hào tiền: “Cái kia… Trong túi bà ngoại chỉ mang theo hai hào tiền, số tiền này để lại cho hai đứa nhỏ, Viên Viên mua chút gì ăn uống đi nhé, lần sau đến bà ngoại mang cho hai đứa nhiều hơn một chút nhé.”
Bà ta lấy tiền ra một cách thoải mái làm cho Diệp Ngưng Dao rất ngạc nhiên, có điều có tiền không cần phải câu nệ, cô nhận tiền đưa cho Phó Viện: “Viên Viên, cháu còn không mau cảm ơn bà ngoại đi, đây là tiền bà ngoại cho các cháu mua hạt dưa ăn đấy.”
Lần đầu tiên nhận được tiền tiêu vặt của bà ngoại, Phó Viện vô cùng kích động đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, cô bé vội vàng cúi đầu nói: “Cảm ơn bà ngoại ạ!”
Đến nhà họ Phó một chuyến không chỉ không lấy được cái gì mà ngược lại còn phải mất thêm hai hào tiền, trên mặt Chu Đại Hoa và Trang Tú Xuân đều không thấy nét tươi cười đâu, sợ trong chốc lát ôn thần Phó Thập Đông trở về chặn bọn họ ở đây, Chu Đại Hoa lại nói vài câu khách sáo liền dẫn con gái rời đi.
Nhìn theo hướng bọn họ rời đi, trong phòng nhà họ Phó lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh như ngày xưa.
Thấy Phó Viện vẫn cúi đầu né tránh ánh mắt của mình, Diệp Ngưng Dao cảm thấy nghi hoặc: “Viên Viên, có phải cháu có chuyện gì muốn nói với thím không?”
Phó Viện là một tiểu nha đầu không giấu được tâm sự, cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ vì sao thím nhỏ lại biết.
“Nói đi, có chuyện gì hả?”
“Cháu…” Phó Viện đứng ở nơi đó đùa nghịch ngón tay, khuôn mặt tròn trịa sắp nhăn thành hình bánh bao: “Thím nhỏ, chuyện bọn họ đến nhà chúng ta… Thím có thể đừng nói với chú cháu không? Chú cháu… Ghét họ.”
Thỉnh cầu như vậy làm cho Diệp Ngưng Dao thật không ngờ tới, xem ra người nhà mẹ đẻ của chị dâu và Phó Thập Đông hẳn là thật sự có chuyện gì đó.
Thay vì vội vàng đồng ý, cô hỏi: “Tại sao chú của cháu lại ghét bọn họ?”
“Có thể là bởi vì bọn họ không thường xuyên đến thăm chúng cháu.” Đây là lý do duy nhất Phó Viện có thể nghĩ đến, cô bé gặp người nhà của mẹ, tuy rằng chú của cô bé không nói cái gì, nhưng cô bé có thể cảm giác được chú không vui.
“Viên Viên, chuyện này thím không có biện pháp đáp ứng cháu, trong nhà có người ngoài tới, làm người giám hộ, chú của cháu có quyền biết chuyện này.” Diệp Ngưng Dao sờ sờ đầu của cô bé, trong lòng lại đoán xem Trang gia bên kia rốt cuộc là muốn làm gì.
Thấy cô không đáp ứng, Phó Viện cúi đầu không nói gì nữa, Phó Niên một mực nghe đối thoại của bọn họ, trên khuôn mặt bình tĩnh lại có một tia phiền muộn chợt lóe lên.
Phó Thập Đông từ trong huyện trở về đã là buổi tối, thấy anh dẫn về một chiếc xe đạp, Diệp Ngưng Dao nhìn cánh tay bị thương kia của anh thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh dùng một tay đỡ xe đạp chạy về à?”
“Ừm, mượn một chiếc xe.” Anh đậu xe đạp xong, lại lấy một ít đồ từ trên xe xuống, Diệp Ngưng Dao thấy thế vội vàng giúp anh xách một ít.
Bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai mình muốn cùng anh đi lên huyện, có khả năng người đàn ông này sẽ đạp xe chở cô đi.
Diệp Ngưng Dao đánh giá cánh tay bị thương của anh, nói rất uyển chuyển: “Tay anh bị thương như vậy nên cần phải tĩnh dưỡng, đừng quá gồng mình.”
“Không có gì đáng ngại cả.” Thấy vợ quan tâm đến mình như vậy, trong lòng Phó Thập Đông có chút ấm áp.
“Không được! Anh phải nhanh chóng dưỡng cánh tay của anh mau khỏe đã!” Nếu không anh chở cô ném cô xuống mương thì sao? Cô ấy không muốn ngồi chút nào…
Kết quả ngày hôm sau Diệp Ngưng Dao vẫn ngồi…