Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 106

Chỉ vì con trâu già đã bệnh, mà cô lại không muốn đi, tiệc cưới sắp đến, cô chỉ có thể ngồi trên chiếc xe đạp kia.

Sợ phát sinh tình huống bất ngờ, tay cô vẫn túm chặt góc áo của Phó Thập Đông, may mà anh chạy xe rất ổn định, một đường thuận lợi đến huyện.

Ngoại trừ mua vải cho mình, Diệp Ngưng Dao còn mua cho già trẻ trong nhà họ Phó, mỗi người đều có một miếng vải.

Không có gì bất ngờ, đám cưới lần này sẽ là lần duy nhất trong đời cô, trải nghiệm mới lạ chưa từng có khiến cô hào hứng với quá trình kết hôn.

Tấm vải trên người là Phó Thập Đông lấy được, vừa vặn đủ dùng. Hai người mua xong những thứ cần thiết từ xã cung ứng và tiêu thụ, Diệp Ngưng Dao đề nghị đi công viên trong huyện dạo một vòng.

Lần trước cô và Mạc Tiểu Thanh đi qua một lần, thu thập được không ít linh lực, hiện tại chính là lúc hoa tươi đã nở, phàm là nơi có hoa nở cô đều không muốn bỏ qua.

“Được.”

Họ gửi mọi thứ mua từ xã cung ứng và tiêu thụ và đi xe đạp đến công viên duy nhất trong quận.

Thời tiết lúc này đã rất ấm áp, người trong thành phố rảnh rỗi đều đến công viên trượt dốc, rèn luyện thân thể.

Trên mặt nước hồ xanh biếc có tốp năm tốp ba đang chèo thuyền, Phó Thập Đông chỉ vào chúng hỏi: “Em có muốn ngồi không?”

“Em bị say sóng.” Diệp Ngưng Dao tùy tiện nói dối, ngồi thuyền sẽ không thu thập được linh lực, vậy hôm nay cô đến đây sẽ thành công cốc.

Đem chuyện say sóng yên lặng ghi nhớ trong lòng, Phó Thập Đông cùng cô đi đến rừng cây có hoa tươi nhiều nhất.

Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện cười cười, ngược lại còn cảm thấy có một loại bầu không khí khác thường, đó chính là cảm giác đi ra ngoài hẹn hò.

Chỉ là bầu không khí tốt đẹp này chỉ duy trì hai mươi phút, Diệp Ngưng Dao đã bị hai người khác hấp dẫn ánh mắt.

Ban ngày ban mặt, cô lại gặp Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ trong công viên, hai người này đứng cùng một chỗ, trong nháy mắt làm cho cô liên tưởng đến cái gì đó.

Chẳng qua lá gan lớn như vậy tới nơi này vụng trộm, cũng là nơi không có ai.

Phó Thập Đông cũng nhìn thấy bọn họ, nơi này là chỗ sâu nhất trong rừng cây, chung quanh có hai gốc cây cổ thụ trăm năm che chắn, đích thật là một địa điểm vụng trộm tuyệt hảo.

Tuy rằng hai người này không có hành động thân mật quá mức, nhưng người biết thân phận của bọn họ nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.

Phó Thập Đông là một người thông minh, có một số việc có cùng suy nghĩ với Diệp Ngưng Dao.

Anh nhìn về phía cô: “Em muốn làm gì hả?”

“Anh nói xem?” Diệp Ngưng Dao giảo hoạt cười.

Mặc dù không thể làm gì cặp vợ chồng chó má này, nhưng làm cho họ sợ hãi một phen cũng tốt.

Nửa giờ sau, mấy người tay đeo băng đỏ vội vàng chạy tới khu rừng cây này, vừa lúc chặn Mạnh Nghênh Võ và Triệu Tiểu Liên đang ở chỗ này.

“Có người tố cáo hai người làm loạn ở đây, hai người là ai? Tên của hai người là gì?” Một tiểu cô nương tuổi không lớn, chán ghét nhìn về phía bọn họ đứng mũi chịu sào chất vấn.

Triệu Tiểu Liên chưa từng thấy qua loại trận chiến này, cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bất giác trốn phía sau Mạnh Nghênh Võ: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Mạnh Nghênh Võ nghe xong cũng không phản ứng gì với cô, mà nhìn về phía đám người này cười ha hả nói: “Các người có thể là hiểu lầm rồi, đây là vợ tôi, cô ấy nói thích ngắm hoa, cho nên hôm nay dẫn cô ấy tới đây dạo chơi.”

“Hỏi anh tên gì đây, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?! Cụ thể mối quan hệ của hai người là gì, chúng tôi sẽ điều tra sau!”

Thấy đám người này nói nặng nhẹ đều không nghe, sắc mặt Mạnh Nghênh Võ hơi trầm xuống: “Nếu không như vậy đi, tôi muốn gặp chủ nhiệm ủy ban cách mạng của các người, đến lúc đó tôi sẽ nói cho các người biết tên của tôi.”

“Chủ nhiệm của chúng tôi là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được sao?”

“Đúng vậy! Mau nói tên là gì?!”

Bình Luận (0)
Comment