Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 120

Diệp Ngưng Dao khoanh hai tay trước ngực, hời hợt kể lại sự thật, nhưng dường như cô chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt không quá nghiêm trọng.

Ba người còn lại: “…”

“Diệp Tri Thanh, cô đang nguyền rủa tôi sao?” Lâm Tử An không tự giác mà nuốt nước miếng hai cái, tưởng tượng hình ảnh kia chỉ cảm thấy lòng bàn chân nhũn ra, cả người vô lực.

Người phụ nữ này có phải là ma quỷ không?

Mạc Tiểu Thanh ở một bên nhìn chằm chằm đầu của Lâm Tử An không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên che miệng có cảm giác buồn nôn.

Rõ ràng vừa rồi Diệp Ngưng Dao nói không có dọa người đến như vậy?

Mà Phó Thập Đông nghe xong những lời này trong lòng lại thấy có chút thú vị, trong mơ vợ anh không mơ thấy anh mà lại mơ thấy một người đàn ông khác, một bình dấm chua này rất nồng, sắc mặt anh liền đen lại!

“Anh có tin hay không thì tùy anh, dù sao tôi cũng có ý tốt nói cho anh biết, nếu như anh nhất định phải đi sửa cầu đường, sau khi chết cũng đừng tới tìm tôi mà kêu oan đấy.” Diệp Ngưng Dao tự nhận mình không phải loại người thích xen vào việc của người khác, những gì mình nên nói đều đã nói xong, về phần có tin tưởng hay không đó là chuyện của anh ta.

Lâm Tử An chép miệng, đối với loại tin tức đến có chút đột ngột này còn chưa tiêu hóa được, chờ khi anh phục hồi tinh thần lại muốn hỏi thêm hai câu, đôi vợ chồng nhỏ kia đã sớm biến mất, bên cạnh chỉ còn có Mạc Tiểu Thanh có vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh.

“Anh nên tin đi, nghe người khác khuyên một chút, bằng không đến lúc chết như thế nào cũng không biết đấy.” Nói xong, tóc ngắn vung lên, cũng không quay đầu lại mà đi.

Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ để lại một mình anh ta ngơ ngác đứng ở nơi đó hoài nghi nhân sinh…

Sáng sớm hôm sau, mang theo vành mắt đen láy, Lâm Tử An liên tiếp ngáp vài cái vẫn không kịp bình tĩnh.

Nhưng có lẽ do là bị k.ích thích, cho nên tối hôm qua anh ta gặp ác mộng một đêm, sáng nay Mạnh Nghênh Võ cho mọi người họp, anh ta cũng không nghe lọt tai được câu nào.

Cho đến khi Giang Hoài bên cạnh dùng sức huých vào vai anh ta vài cái, lúc đấy anh ta mới từ tâm trạng như đang trên mây lấy lại tinh thần.

“Sao vậy?”

“Đội trưởng Mạnh hỏi đến cậu kìa?” Giang Hoài khẽ nhíu mày, đang đoán xem sự khác thường của anh ta là vì sao?

“Lâm Tử An, tôi gọi cậu nửa ngày sao cậu không nghe thấy hả?” Mạnh Nghênh Võ chống hai tay lên thắt lưng, đối với tên thanh niên tri thức rất thích xen vào việc của người khác này không có thiện cảm chút nào.

“Bởi vì ngài nói quá nhỏ, cho nên tôi không nghe thấy.” Ở trước mặt mọi người, Lâm Tử An cũng không muốn nể mặt hắn ta, không hề vì bối cảnh nhà họ Mạnh mà kiêng nể hắn ta, nên luôn làm cho hắn ta không dễ chịu!

Mạnh Nghênh Võ cắn chặt khe răng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia âm độc.

Nếu như không phải em gái hắn ta yêu cầu, loại chuyện tốt như vậy hắn ta tuyệt đối sẽ không cho tên điên này có tên trong danh sách!

Thật vất vả mới đè nén cơn giận dữ trong lòng xuống, hắn miễn cưỡng lộ ra một tia ý cười: “Vì để hưởng ứng lời kêu gọi, gần đây xã tổ chức cho toàn bộ nhân viên sửa đường, hôm nay tôi đến đây để tiến hành đăng ký báo danh, tất cả mọi người đều báo danh rồi, Lâm Tri Thanh cậu thì sao, có báo danh luôn không?”

Nếu như ngày hôm qua anh ta không gặp Diệp Ngưng Dao, Lâm Tử An nhất định sẽ không chút do dự mà báo danh, có lương sao lại không đi chứ?

Nhưng lời nói của Diệp Ngưng Dao vẫn còn văng vẳng ở bên tai, tưởng tượng hình ảnh não anh ta vỡ vụn, anh xoa xoa mũi vẫn rất sợ tình cảnh ấy diễn ra: “Gần đây sức khỏe của tôi không được tốt lắm, vẫn nên để cơ hội này lại cho người khác đi.”

Không giống với đáp án trong dự đoán, nụ cười giả trên mặt Mạnh Nghênh Võ sắp không duy trì được nữa: “Lâm Tri Thanh, sao tư tưởng giác ngộ của cậu lại không cao vậy chứ? Mọi người đều tích cực đăng ký chỉ có cậu lại từ chối, cậu thực sự làm cho tôi cảm thấy thật thất vọng vì đã đặt sự tín nhiệm cho anh đấy?”

Bình Luận (0)
Comment