Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 121

Chẳng qua chỉ là không muốn đi sửa cầu, nói như thể anh ta có lỗi với cả thế giới vậy, Lâm Tử An không kiên nhẫn mà hỏi ngược lại: “Tôi đã nói thân thể không thoải mái, anh cứ bắt tôi phải đi sửa cầu, vậy đây có phải là ý tốt của anh không?”

“…” Câu nói này thành công khiến cho Mạnh Nghênh Võ nghẹn lại, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu nói như thế là có ý gì hả? Tôi có lòng tốt kiếm việc cho cậu làm là xấu ư? Tôi thấy suy nghĩ của cậu mới thực sự có vấn đề đấy!”

Thấy hai người đối chọi với nhau gay gắt, Giang Hoài vội vàng đứng ra hòa giải: “Mấy ngày nay Lâm Tri Thanh quả thực là thân thể không thoải mái, cậu ta không muốn đi cũng có thể tha thứ.”

Giang Hoài sắp là em rể của hắn, chút mặt mũi này Mạnh Nghênh Võ vẫn phải cho hắn, hắn ta một tay cầm quyển sách đăng ký dùng để gõ gõ vào lòng bàn tay khác, cất cao giọng nói: “Xây cầu sửa đường là chuyện tốt vì lợi quốc lợi dân, làm thanh niên trí thức nhất định phải có cảm giác vinh dự tập thể, nơi này cũng không phải là nhà của các người muốn làm sao thì làm!”

Câu cuối cùng rõ ràng là nhắm vào Lâm Tử An, nếu như không phải có Giang Hoài ngăn cản, với tính tình nóng nảy của Lâm Tử An đã sớm không nhịn được nữa mà tiếp tục tranh cãi với hắn ta.

Từ chỗ Mạc Tiểu Thanh mà biết được Lâm Tử An sẽ không đi sửa cầu, Diệp Ngưng Dao không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng hy vọng trời có tiệt đường sống của người ta, mà lưu lại cho Lâm Tử An một con đường sống.

Ở nhà họ Mạnh, Mạnh Nghênh Võ cũng đang cùng Mạnh Nghênh Oánh đàm luận chuyện này, cuối cùng cũng không quên nói chuyện thấy ngứa mắt với Giang Hoài.

“Em nói xem hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, sao nó lại đi giúp người ngoài như vậy chứ?”

Lúc này, bề ngoài Mạnh Nghênh Oánh nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm mắng anh trai ngu ngốc từ đầu đến cuối.

Chút việc nhỏ này cũng làm không tốt, đúng là đồ vô dụng mà!

“Giang Hoài và họ Lâm kia vẫn có quan hệ không tệ, nói chuyện cho hắn ta chỉ có thể thấy rõ người đàn ông em chọn trọng tình trọng nghĩa, Lâm Tử An kia không đi sửa cầu, chúng ta cũng không thể ép anh ta đi, không đi thì không đi thôi, sau này còn rất nhiều cơ hội chỉnh hắn ta.”

“Em gái, sao em lại muốn cho hắn ta đi sửa cầu vậy?” Đây là nghi vấn mấy ngày gần đây quấy nhiễu trong lòng Mạnh Nghênh Võ, tuy rằng biết em gái hắn muốn chỉnh Lâm Tử An, nhưng cụ thể chỉnh anh ta như thế nào, hắn lại không nghĩ ra.

Nhớ lại đoạn kịch bản trong sách kia, Mạnh Nghênh Oánh ngồi ở trên ghế cúi đầu đùa nghịch ngón tay, thái độ có chút lấy lệ: “Cũng không có gì, chỉ là muốn cậu ấy làm thêm chút việc, đừng có mỗi ngày đều đi theo phía sau Giang Hoài tọc mạch nữa.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Mạnh Nghênh Võ rõ ràng không tin.

“Đúng vậy, bằng không thì còn có thể có chuyện gì nữa chứ?” Cô ngước mắt lên, thần sắc thản nhiên.

Người có thể mang thai giả khiến cho Giang Hoài bị đùa giỡn làm sao có thể có tâm tư đơn giản như vậy? Mạnh Nghênh Võ bình thường cũng là một người tinh quái, thấy cô không muốn nói thật thì cũng không hỏi tiếp nữa: “Ừm, anh còn phải đến công trường xem một chút, bên ngoài có gió thổi cỏ lay gì thì nói cho anh biết trước nhé.”

Hai người đã sớm trên cùng con thuyền, tuy rằng mỗi người đều có âm mưu riêng, nhưng cũng phải bắt tay hợp tác với nhau mới được, quan hệ lợi hại cơ bản nhất này trong lòng bọn họ đều rõ. Cho nên chưa có xung đột lợi ích gì, cũng sẽ không ngốc đến mức làm rõ mọi chuyện đến cùng.

Trong đó bao gồm quan hệ giữa Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ.

Lại nói Triệu Tiểu Liên có liên quan đến Mạnh Nghênh Võ, đó vẫn là bởi vì Mạnh Nghênh Oánh.

Lúc Mạnh Nghênh Oánh vừa xuyên qua chính là lúc nguyên chủ rơi xuống sông sắp chết đuối, nếu như không phải Triệu Tiểu Liên kịp thời cứu giúp, cũng sẽ không có Mạnh Nghênh Oánh hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment