Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 124

Cùng ở đầu thôn đông, Diệp Ngưng Dao cũng nghe nói đến chuyện của nhà họ Uông, bên miệng cô gợi lên một nụ cười xấu xa, cũng không định đi qua góp vui.
Trong khoảng thời gian này bởi vì có ong mật hỗ trợ, linh lực trong pháp khí của cô lại tích góp được thêm rất nhiều.
Mới vừa rồi cô chẳng qua là dùng linh lực đánh thức oán niệm trong cành cây thông, không nghĩ tới thật sự làm cho nhà họ Uông gà bay chó sủa, nghĩ đến bộ dạng chó cắn chó của bọn họ, trong lòng cô vô cùng vui vẻ!
Theo thời gian, cơn mưa lớn hiếm hoi trong cuốn sách đã đến.
Nhìn thời tiết đen tối bên ngoài, Diệp Ngưng Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, cây nhỏ bị gió thổi cong không khỏi nhíu mày.
Sáng nay cô đã khuyên bí thư của thôn thay đổi kế hoạch sửa cầu so với thời gian dự kiến ban đầu, tin tưởng với năng lực của bí thư của thôn chắc hẳn là có thể ngăn cản Mạnh Nghênh Võ dẫn mọi người đi sửa cầu trong thời tiết khắc nghiệt như thế này.
Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, khi Lưu Vĩnh Xuân đưa ra thông báo kế hoạch sửa cầu ngày hôm nay tạm dừng, nhưng nói cái gì Mạnh Nghênh Võ cũng nhất quyết không đồng ý, hắn ta cảm thấy thời tiết tuy rằng có chút giông bão, nhưng thật ra không sao cả.
Bình thường hai người mỗi người một vị trí, rất ít khi dẫn đến xảy ra mâu thuẫn xung đột với nhau, một trong những nguyên nhân Mạnh Nghênh Võ không đồng ý đó chính là cảm thấy ở trước mặt mọi người quyền lợi của mình bị tước đoạt, rất mất mặt! Cho dù Lưu Vĩnh Xuân có bối cảnh như thế nào đi nữa thì cũng không nên vượt quyền quản chuyện do hắn ta phụ trách.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu chịu gánh vác trách nhiệm một mình được sao?” Lưu Vĩnh Xuân không nghĩ tới hắn lại cố chấp như vậy, không để ý đến an toàn của mọi người, uổng công để cho hắn làm trưởng đội của một đội!
“Chịu trách nhiệm thì chịu! Nếu thật sự có xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Trước mặt mọi người, hắn rất có tiếng nói, điều này làm cho mọi người vốn có chút do dự, bảy tám thanh niên làm việc nhanh nhẹn lựa chọn về phe hắn ta.
Những người khác tương đối tiếc mạng nên ở lại, chờ đợi những cơn mưa lớn đi qua…
Cây cầu gỗ được xây dựng trong làng nằm trên sông Nguyệt Nha và là đầu mối giao thông duy nhất nối làng Đại Oa với làng Cối Đá bên cạnh.
Do lâu năm không được sửa chữa gây ra nhiều bất tiện cho người dân của hai thôn, lúc này xã mới cho mọi người xây cầu, mở đường để vấn đề này được giải quyết.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, Chu Thiết Quân lo lắng hỏi Mạnh Nghênh Võ: “Anh họ, hay là hôm nay chúng ta vẫn nên trở về đi, anh xem hôm nay thời tiết rất bất thường.”
“Nhát gan! Nếu như cậu sợ thì về trước đi!” Mạnh Nghênh Võ hận không thể rèn sắt thành thép, trừng mắt nhìn anh ta một cái, bắt đầu chỉ huy mọi người làm việc.
“Vậy thì tôi về trước đây, các anh cứ từ từ mà làm việc.” Chu Thiết Quân rất tiếc mạng, trong nhà lại không thiếu lương thực đủ để cho anh ta đủ sống qua ngày, vì thế không chút do dự dứt khoát rời đi.
Người thân trong nhà mình cũng không ủng hộ công việc của mình, thiếu chút nữa khiến Mạnh Nghênh Võ tức giận đến ngất đi, vì để chứng minh bản thân, bình thường những việc này hắn đều không động tay đến, thế nhưng hôm nay hắn lại chủ động cầm búa sửa cầu gỗ, chỉ vì để chứng tỏ bản thân!
Trong ký túc xá của thanh niên tri thức.
Lâm Tử An ngậm trong miệng một cây cỏ khô, đang thong thả nằm thẳng trên giường đang mơ mơ hồ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lời khuyên của Diệp Ngưng Dao vẫn còn khắc sâu trong đầu anh, anh tin tưởng chắc chắn chỉ cần không đi sửa cầu mình sẽ không xảy ra chuyện, đặc biệt là thời tiết như hôm nay, rất thích hợp ở trong phòng ngủ nướng.
Mưa đập “rầm rầm” vỗ vào cửa sổ, lúc này, Giang Hoài bước nhanh vào phòng, trên mặt đầy sự lo lắng trước nay chưa từng có: “Lâm Tử An, mau đứng lên! Có chuyện xảy ra với cây cầu gỗ rồi! Mau tới giúp đỡ đi!”

 

 

Bình Luận (0)
Comment