Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 125

“Xảy ra chuyện gì?” Nghe được hai chữ “Cây cầu gỗ”, trong lòng Lâm Tử An kêu lộp bộp một cái, anh vội vàng ngồi dậy từ trên giường, trong lòng có chút hoảng hốt.

“Cây cầu đột nhiên bị gãy, nghe nói có người bị thương rất nặng.” Giang Hoài cũng nghe theo người bên cầu trở về nói, cụ thể tình huống bên kia là gì thì hắn cũng không rõ ràng lắm.

Nghĩ đến giấc mơ mà Diệp Ngưng Dao nói, Lâm Tử An có chút do dự. Giang Hoài cũng không biết việc này, hắn kéo anh từ trên giường ra, trong giọng nói hàm chứa tức giận: “Mạng người quan trọng, cậu còn do dự cái quái gì nữa hả?”

Lâm Tử An bị hắn quát đến sửng sốt, không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào, chỉ có thể tùy ý để hắn kéo mình ra ngoài.

Bên ngoài gió to mưa lớn, vỗ vào mặt rất đau, hai người đội mũ rơm, người khoác lên một tấm vải nhựa vội vàng xông về phía cầu gỗ.

Dân làng nghe được tin tức không hẹn mà cùng đi ra khỏi nhà hỗ trợ, nửa đường bọn họ còn đụng phải Phó Thập Đông, Phó Thập Đông chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ một cái, trực tiếp đi về phía trước.

Đợi mọi người chạy tới bên cạnh cầu, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.

Chỉ thấy bảy tám người đều đang chống chọi với mưa gió sửa cầu, căn bản không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.

“Sao các cậu cũng tới đây vậy?” Mạnh Nghênh Võ nghe được động tĩnh thì nâng mắt lên, vẻ mặt mờ mịt.

“Chu Thiết Quân nói cho chúng ta biết trên núi có người bị thương, rốt cuộc là chuyện gì thế?!” Tôn Đại Trụ trong thôn từ trong đám người đứng ra, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ bất bình.

Loại thời tiết quỷ quái như này mà lại lừa bọn họ đến đây, họ cảm thấy vui vẻ sao?

“Cái gì?!” Mạnh Nghênh Võ sắp bị tức đến mức hộc máu, thằng nhóc kia thế mà lại dám đùa giỡn như vậy, dân làng sẽ nghĩ là hắn ta để cho tên nhóc đó nói vậy thì sao chứ?

“Hắn dám đùa giỡn như vậy sao, việc này tôi thật sự không biết.”

Thấy tất cả mọi người im lặng nhìn chằm chằm vào mình, hắn ta có một cảm giác khó hiểu: “Thật mà, không tin thì mọi người hỏi bọn họ đi.”

Mấy thanh niên khác đang làm việc khác nghe thấy tiếng cũng gật gật đầu phụ họa, xem như là làm chứng cho hắn ta.

“Tiểu tử Chu Thiết Quân kia thật sự có bệnh sao!” Tôn Đại Trụ bĩu môi giơ tay lên, cất cao giọng nói: “Chúng ta còn đứng ở đây làm gì nữa? Đi thôi! Trở về tìm thằng nhóc Chu Thiết Quân tính sổ đi!”

“Đi thôi! Đi tìm hắn ta!”

Bị đùa giỡn như vậy, trong lòng ai cũng không thoải mái, bình thường ỷ vào mình có cha là chủ nhiệm ủy ban cách mạng, chuyện nhỏ thì họ có thể không so đo với tên nhóc ấy, nhưng lần này là thật sự quá đáng rồi.

Ngay khi mọi người xoay người chuẩn bị rời đi, một trận cuồng phong bất thình lình thổi qua khiến tất cả mọi người hoảng hốt.

Tại thời điểm này, một số người hét lên: “Không xong rồi! Cây cầu sắp bị gãy rồi!”

Vị trí Lâm Tử An đứng cách cây cầu không xa, vốn anh cảm thấy mình rất an toàn, ai biết sẽ thổi một trận gió như vậy, mà anh lại là một người gầy, trực tiếp bị gió thổi lui về phía sau vài bước tới bên cạnh cầu.

Ngay sau đó lại bị tình huống như thế dọa sợ làm cho lòng bàn chân không đứng vững, cả người ngã thẳng xuống sông.

Lực chú ý của mọi người vẫn còn tập trung vào tiếng kêu “Cầu gãy”, chỉ có Phó Thập Đông nhìn thấy, trong lúc cấp bách, anh lập tức nhào tới kịp thời túm lấy tay Lâm Tử An.

“Mọi người mau hỗ trợ tôi một tay cứu người!” Một cánh tay khác của Phó Thập Đông ôm chặt một tảng đá lớn, nhưng bởi vì lúc trước cánh tay bị thương, anh không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

Lâm Tử An đã bị dọa cho choáng váng, anh ta căn bản không dám cúi đầu nhìn xuống phía dưới dòng sông.

Giang Hoài là người đầu tiên nghe thấy tiếng kêu cứu này của Phó Thập Đông, lúc này hắn ta mới phát hiện Lâm Tử An đang ở trong hiểm cảnh, vì thế vội vàng chạy tới hỗ trợ cứu người.

Bình Luận (0)
Comment