Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 151

Điều này chứng tỏ một điều là thuốc do cô làm ra cùng với sương sớm hứng được đối với chị dâu là rất có hiệu quả.

Có điều hình như đối với Phó Niên cũng không có tác dụng gì.

“Thím nhỏ! Vừa rồi có phải mẹ cháu đi đến đây hay không?!” Phó Viện kích động kéo cánh tay Diệp Ngưng Dao, gấp đến độ dậm chân.

Từ khi hiểu chuyện, cô bé luôn thấy mẹ mình lúc làm cũng thất thần không nhận ra ai và cũng không biết gì, vừa rồi mẹ cô bé lại còn giúp cô bé tách nhang muỗi?

Cô bé có phải là đang mơ không?

“Đúng vậy.” Diệp Ngưng Dao cũng cảm nhận được niềm vui của cô bé, dịu dàng vuốt tóc cô bé: “Không bằng chúng ta đi qua nói chuyện với mẹ cháu nhé?”

“Được không ạ?” Phó Viện ngẩng đầu lên, mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Đương nhiên là có thể rồi, chị ấy là mẹ cháu mà.” Diệp Ngưng Dao ôm lấy bả vai cô bé, đẩy cô bé đi về phía mép giường.

“Cháu gọi mẹ thử một lần xem sao.”

Xem xem chị ấy có phản ứng hay không, kỳ thật trong lòng Diệp Ngưng Dao cũng không yên tâm cho lắm, hiện tại chỉ có thể buông tay thử một chút.

Sau khi Phó Viện được khuyến khích, đến trước mặt Trang Tú Chi cọ cọ, sợ hãi nhỏ giọng hô: “Mẹ.”

Trang Tú Chi nghe được tiếng gọi này cũng không có phản ứng gì, ánh mắt cô vẫn như thường ngày, lãnh đạm nhìn về một nơi nào đó, không hề phản ứng.

Dường như hành động vừa nãy tới buộc nhang muỗi chẳng qua là do bọn họ gặp phải ảo giác thôi.

Tục ngữ có câu hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, trong mắt Phó Viện cố ý ngồi xổm xuống che mặt nhỏ nhắn, thấp giọng khóc: “Thím nhỏ, sao mẹ lại không để ý đến cháu…”

Lúc này, trong tâm hồn nhỏ bé của cô bé cảm thấy mình còn không bằng một vòng nhang muỗi.

Phó Thập Đông dẫn theo Phó Niên từ bờ sông tắm rửa trở về vừa lúc nhìn thấy một màn này, anh nhíu mày đi tới hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

“Vừa rồi chị dâu giúp Viên Viên mở cái này ra.” Diệp Ngưng Dao ngồi xổm bên cạnh ôm cô bé vào trong ngực, dùng ánh mắt ý bảo nhang muỗi còn đang nắm trong tay Phó Viện.

Phó Thập Đông kinh ngạc nhìn nhang muỗi, lập tức phản ứng lại, đáy mắt hiện lên một tia mừng như điên.

“Những gì em nói… Là chị dâu anh đã làm vậy sao?”

Diệp Ngưng Dao đem biểu tình biến hóa của anh nhìn ở trong mắt, có chút không đành lòng đả kích anh: “Thế nhưng vừa rồi Viên Viên có nói chuyện với chị ấy, nhưng chị ấy lại không có phản ứng.”

Trong nháy mắt, ánh sáng nơi đáy mắt anh tối sầm lại, anh giơ tay lên vỗ nhẹ vào bả vai Phó Viện an ủi nói: “Bệnh của mẹ cháu rồi sẽ khỏi thôi, chúng ta cứ từ từ mà chữa cho mẹ cháu nhé.”

“Vâng! Cháu sẽ không khóc nữa ạ! Mẹ cháu sẽ ổn lại thôi.” Phó Viện hít hít mũi, dùng tay áo lau nước mắt, chóp mũi đỏ hồng thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ.

Trấn an nha đầu này xong, Diệp Ngưng Dao lại nhìn về phía Phó Niên.

Phó Niên đứng ở một bên, nghe được đối thoại của bọn họ có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng tư thế đứng có chút cứng ngắc cao ngất kia lại bán đứng thế giới nội tâm của thằng bé.

Hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó, Phó Thập Đông liền dẫn cháu trai trở về phòng.

Vì mùa hè có thể ở trong sân hóng mát, cho nên mấy ngày trước anh đã tìm người làm hai cái ghế mây, đặt ở trong sân của hai nhà.

Anh bảo Phó Niên ngồi trên ghế mây, còn anh thì ngồi sang cái ghế bên cạnh.

Mười bốn tuổi đã là một đứa trẻ sắp thành người lớn rồi, anh tin nếu như có thể nói rõ ràng mọi chuyện với cậu bé thì đứa nhỏ này có lẽ sẽ nghe hiểu.

“Gần đây thím của cháu có tìm được một loại thuốc mới có thể trị bệnh cho mẹ của cháu. Hôm nay hình như đã có một chút hiệu quả, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng chúng ta phải có lòng tin đối với mẹ cháu, cháu cảm thấy thế nào?”

Phó Niên ngồi trên ghế mây, ngón tay vịn trên ghế lặng lẽ thu lại, trong con ngươi màu đen có một ánh sáng yếu ớt chợt lóe qua.

Qua một lúc lâu mới gật đầu.

 

Bình Luận (0)
Comment