Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 152

Phó Thập Đông thấy cậu bé nghe hiểu những gì anh nói, vui mừng đứng lên vỗ vỗ bả vai cậu bé: “Cháu là anh cả trong nhà, Viên Viên thì còn nhỏ, có một số việc cháu không thể lựa chọn cách trốn tránh, bằng không chờ đến khi bệnh của mẹ cháu khỏi hẳn, thấy cháu như vậy chắc hẳn chị ấy sẽ cảm thấy rất áy náy.”

Từ nhỏ, Phó Niên đã là một đứa trẻ rất ngoan. Đáng tiếc, lúc năm tuổi thằng bé sốt cao, chẳng những sốt cao đến mức đầu óc mơ màng mà còn bởi vì trị liệu không đúng cách đã làm cho thằng bé không thể nói chuyện.

Bởi vì vậy, lúc anh cả anh còn sống đã dẫn con trai đi khắp các bệnh viện lớn, nhưng sau mấy lần trị liệu thì một chút hiệu quả cũng không có.

Điều đáng mừng duy nhất đó chính là, trận bệnh này chỉ làm cho Phó Niên trở nên phản ứng chậm chạp hơn một chút, lại không ảnh hưởng đến trí lực của thằng bé.

Một lớn một nhỏ, một người nói một người nghe, coi như lần nói chuyện này đã nói rõ ràng ra để hiểu nhau hơn.

Hai ngày sau.

Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh lại đi lên huyện, lần này không phải mua đồ, mà là đi gặp người.

Tối hôm qua Mạc Vãn Hề tới huyện, chỗ ở vẫn là nhà khách lần trước.

Nơi họ hẹn gặp mặt nhau vẫn là căn phòng trước đó.

Diệp Ngưng Dao gõ cửa phòng đang đóng chặt, chỉ là người tới mở cửa cho bọn họ cũng không phải Mạc Vãn Hà mà là một người đàn ông xa lạ khác.

Cô ngẩn ra, lui về phía sau hai bước nhìn lại số phòng, số 103, không có sai mà.

Mạc Tiểu Thanh cũng không biết người đàn ông trước mắt này, cô lễ phép hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm Mạc Vãn Hề một chút.”

Cao Thiên Vũ thu hồi ánh mắt còn đang dừng lại trên người Diệp Ngưng Dao, nhìn về phía bọn họ lộ ra một nụ cười lịch sự: “Chị Vãn Hề đã đến căn tin ăn cơm rồi, hai người là em họ và bạn của chị ấy đúng không?”

“Đúng vậy… Anh là ai?” Mạc Tiểu Thanh dùng một loại ánh mắt nhìn kỹ đánh giá đối phương.

Trong lòng đã có suy đoán.

“Tôi là Cao Thiên Vũ, là bạn tốt của chị Vãn Hề, trước đây chúng ta đã từng có duyên gặp mặt.” Cao Thiên Vũ vươn tay phải ra, thái độ khiêm tốn.

Nhưng bộ dạng nhiệt tình này của anh ta lại khiến cho cả người Mạc Tiểu Thanh nổi hết da gà.

Trong đầu cô nghĩ rằng: người đàn ông này có thể cùng họ bàn được chuyện gì chứ? Cũng không biết là chị họ coi trọng anh ta ở điểm nào nữa?

Cô không đưa tay ra bắt tay với anh ta, anh ta cũng không bỏ cuộc mà thu tay lại.

Trong lúc nhất thời, hai người cứ như vậy mà đứng ở nơi đó giằng co.

Lúc này, Mạc Vãn Hề trở về từ căn tin đã phá vỡ sự bướng bỉnh này của bọn họ.

“Hai người đang làm gì vậy? Có nhà mà không vào mà còn đứng ở đây có thấy mát mẻ không?”

Nói xong, cô đi về phía Diệp Ngưng Dao, ra vẻ thân thiết chào hỏi: “Đã lâu không gặp, sao lại cảm thấy em càng xinh đẹp hơn so với trước kia thế?”

“Đã lâu không gặp, chị Vãn Hề, kiểu tóc mới của chị cũng rất đẹp.”

Lời khen giữa phụ nữ với nhau rất đơn giản, chỉ cần bạn có thể nói ra một ít biến hóa nhỏ của đối phương, có thể làm cho đối phương trong lòng như nở hoa.

Cho dù là một người phụ nữ bình thường không thích diện như Mạc Vãn Hề khi mà được khen như vậy, cô cũng sẽ vô cùng vui vẻ.

“Trí nhớ của em tốt thật, còn nhớ lần trước kiểu tóc của chị như thế nào nữa chứ?”

“Đương nhiên là em nhớ kỹ rồi, kiểu tóc lần trước của chị cũng rất đẹp, có điều kiểu tóc mới này càng thích hợp với chị hơn.”

Bọn họ vừa cùng nhau cười nói vui vẻ vừa đi vào phòng.

Mạc Vãn Hà bảo bọn họ ngồi xuống, cũng giới thiệu cho Diệp Ngưng Dao người đàn ông bên cạnh mình là ai: “Cậu ấy tên là Cao Thiên Vũ, là một người đáng tin cậy.”

“Anh ta không phải người yêu của chị à?” Mạc Tiểu Thanh ở bên cạnh đột nhiên xen vào, chỉ thấy hai người này đồng thời lộ ra biểu tình ăn ý.

“Cậu ta chỉ là em trai chị thôi, em đừng suy nghĩ lung tung.”

Bình Luận (0)
Comment