Thấy phản ứng của cô ta, Diệp Ngưng Dao cười lạnh một tiếng, “Đồng chí Mạnh, cô cứ luôn miệng nói đạo đức của nữ thanh niên trí thức không tốt, vậy phiền cô hãy giải thích cho rõ ràng, cô đang ám chỉ ai?”
Giang Hoài ở bên cạnh cũng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao, trong lòng Mạnh Nghênh Oánh đầy chua xót, sắp chìm trong ghen tuông: “Ý của tôi là muốn nói cô đó, một người cố chấp qua lại với người đàn ông của người khác chính là không biết xấu hổ.”
Diệp Ngưng Dao cười khẩy, quay mặt về phía Lưu Vĩnh Xuân, “Bí thư Lưu, tôi muốn tố cáo Mạnh Nghênh Oánh, một người dân trong làng của ông vì đã tung tin đồn và vu khống thanh niên trí thức được gửi đến nông thôn.”
Sau khi mọi người nghe điều này đều sững sờ, tại sao thanh niên trí thức Diệp này lại dám vừa ăn cướp vừa la làng như thế? Rõ ràng cô mới là hồ ly tinh, hiện tại lại muốn đi báo cáo người khác?
Một số “người chính trực” nhịn không được mà thốt lên: “Sao cô lại ác độc như vậy? Dụ dỗ người đàn ông của người ta lại còn đi tố cáo luôn người ta, mau cút ra khỏi làng Đại Oa đi!”
“Đúng vậy, thôn chúng ta không thể giữ lại loại tai họa này!”
Mạnh Nghênh Oánh cũng bối rối trước hành động của Diệp Ngưng Dao, vội vàng giải thích với Lưu Vĩnh Xuân: “Tôi không phải là người tung những tin đồn đó ở trong làng. Thanh niên trí thức Diệp xuống nông thôn và đến thôn chúng ta là vì Giang Hoài. Mọi người đều biết chuyện này.”
“Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng tôi chỉ là trùng hợp được phân công đến đây khi được cử xuống nông thôn, đương nhiên cũng không liên quan một chút gì đến thanh niên trí thức Giang.” Diệp Ngưng Dao lấy cuốn sổ màu đỏ trong túi ra với vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu có ai lại tiếp tục lan truyền tin đồn, tôi sẽ báo cáo hết.”
Thời buổi này không ai muốn chuốc rắc rối vào thân mình, mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng khi nghe thấy từ “báo cáo”.
Sau khi nhận được gợi ý của Mạnh Nghênh Oánh, Lưu Mỹ Ngọc đột nhiên đứng dậy khỏi đám đông và hỏi: “Cô đang nói bậy! Cô có dám nói rằng trước đây cô không quen biết nhóm trưởng Giang hay không? Tôi thậm chí đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người trong túi hành lý của cô!”
Hóa ra cô ta là người đã lục lọi hành lý của mình…
Nhìn thấy tên hề nhảy nhót này, Diệp Ngưng Dao cố ý làm bộ mặt nghiêm túc dọa cô ta: “Sao cô thấy được? Có phải cô lấy trộm hành lý của tôi không? Cô là đồ ăn trộm à?”
“Tôi không có trộm cái gì hết, cô nói bậy!” Lưu Mỹ Ngọc tức giận giậm giậm chân, cô ta chột dạ rụt rụt vai, có chút trách móc Mạnh Nghênh Oánh ép bản thân đứng ra làm con tốt thí mạng.
“Trước kia cô và thanh niên trí thức Giang có quen biết nhau hay không?” Lưu Vĩnh Xuân nghe một hồi lâu, đã mơ hồ đoán được, việc nam nữ yêu đương tuy là chuyện riêng tư nhưng đụng đến vấn đề đạo đức thì ông ấy vẫn phải lưu ý.
“Tôi và Giang Hoài là người quen cũ, chúng tôi đã có hôn ước từ lúc còn nhỏ. Anh ấy là vị hôn phu cũ của tôi.” Diệp Ngưng Dao nhàn nhạt nói, giống như đang nói một chuyện không quan trọng.
“Trước giao thừa năm nay, anh ấy đột nhiên gửi thư nói muốn chia tay với tôi, lý do cụ thể là gì, tôi nghĩ mọi người hẳn sẽ hiểu rõ hơn tôi.”
Mạnh Nghênh Oánh và Giang Hoài đã qua lại với nhau vào tháng 9 năm ngoái, thì ra Mạnh Nghênh Oánh mới là người đào góc tường nhà người ta?
Lượng thông tin này quá lớn, lại ập đến một cách bất ngờ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cô ngậm máu phun người, trước khi Giang Hoài về nông thôn đã hủy bỏ hôn ước với cô rồi!” Hai mắt Mạnh Nghênh Oánh đỏ hoe, vào thời khắc mấu chốt, cô ta đẩy người đàn ông bên cạnh mình ra trước mặt người khác, gào lên: “Giang Hoài, anh nói với mọi người xem có phải cô ta đang nói dối hay không?”