Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 57

Diệp Ngưng Dao cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Giang Hoài, cô muốn xem người đàn ông đã cùng cô nói câu “Xin lỗi” không biết bao nhiêu lần này sẽ nói gì vào lúc này?

Khóe mắt Giang Hoài liếc nhìn về phía bụng Mạnh Nghênh Oánh, thân thể hắn cứng ngắc như đeo chì, trầm mặc không nói.

“Anh mau nói gì đó đi ~”

“Em muốn anh phải nói cái gì bây giờ?” Giang Hoài quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, hai mắt đỏ hoe.

Giang Hoài nghĩ thầm: Sự thật đến cùng là như thế nào? Không phải Mạnh Nghênh Oánh em là người biết rõ hơn bất kỳ ai khác hay sao?

Nhà họ Diệp rất tốt với hắn, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không làm tổn thương Dao Dao!

Mạnh Nghênh Oánh thấy Giang Hoài không thể trông cậy vào được, trong lòng càng tức giận: “Anh còn thích cô ta đúng không?”

Bất đắc dĩ xoa xoa lông mày đau nhức, Giang Hoài chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi thị phi này, “Đừng vô cớ gây sự nữa! Chúng ta trở về đi.”

Đột nhiên Mạnh Nghênh Oánh biết Diệp Ngưng Dao là vị hôn thê cũ của mình, hắn có thể hiểu được, cũng thông cảm cho sự bất an của cô ta, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó.

“Tôi không đi!” Mạnh Nghênh Oánh né tránh bàn tay đang đưa ra của Giang Hoài, không tình nguyện nhìn về phía đối diện, gân cổ nói tiếp: “Lời bịa đặt thì ai cũng có thể nói, không có bằng chứng, cô có chứng cứ gì chứng minh lời cô nói là sự thật? Hôn ước giữa tôi và Giang Hoài tất cả mọi người trong thôn đều biết!”

Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ trải qua tình yêu trên thế gian này, vì vậy cô không thể hiểu được sự vướng mắc tình cảm giữa nguyên chủ ban đầu và bọn họ.

Trong mắt cô, Giang Hoài không hề xứng với tình yêu đầy bao dung và chân thành của nguyên chủ chút nào.

Còn Mạnh Nghênh Oánh là một người ích kỷ và xấu xa, càng không xứng nói đến hai chữ tình yêu.

“Nếu cô muốn bằng chứng như vậy, tôi sẽ đưa ra bằng chứng cho cô.” Vừa nói, Diệp Ngưng Dao vừa lấy từ trong túi xách ra một xấp thư đưa cho Lưu Vĩnh Xuân, “Bí thư Lưu, đây là thư từ qua lại giữa tôi và thanh niên trí thức Giang. Hai bức thư cuối cùng đều đề cập đến việc chia tay, tôi tin rằng ông đọc xong sẽ thấy được đâu là đúng đâu là sai.”

Lưu Vĩnh Xuân nhận lấy bức thư và lấy chiếc kính trong túi ra, mở từng bức thư ra, càng đọc ông ấy càng nhíu mày.

Cuối cùng, ông ấy nắm chặt chúng lại, giơ lên trước mặt Giang Hoài, hỏi: “Cậu còn lời gì muốn nói hay không?”

“Thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi lừa bọn họ.” Giang Hoài mím chặt môi, tự gánh lấy tất cả mọi việc, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không nói ra sự thật.

Hiện tại Giang Hoài dám ôm loại chuyện này vào người thì cũng đồng nghĩa với việc thanh danh gầy dựng suốt bao năm qua sẽ bị sụp đổ chỉ trong phút chốc.

Diệp Ngưng Dao nhướng mày nhìn hắn, thầm nghĩ hẳn là hắn thật sự có tình cảm với Mạnh Nghênh Oánh.

Đem ánh mắt nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đang thất thần, Diệp Ngưng Dao nở nụ cười trên môi: “Vốn dĩ đó là chuyện riêng tư của tôi, nếu lời đồn đãi trong thôn không méo mó thái quá, tôi cũng sẽ không đem chuyện này nói ra. Rốt cuộc thì thanh niên trí thức Giang và tôi đã hủy bỏ hôn ước, bây giờ chúng tôi chỉ có thể coi là một người quen cũ.”

Vừa nói, cô vừa nhìn Phó Thập Đông đang đứng trong đám người, trìu mến nói tiếp: “Còn nữa… Hiện tại tôi đã có người đàn ông mà mình thích, đồng chí Mạnh không cần để ý quan hệ của tôi với Giang Hoài đâu.”

Được tỏ tình trước công chúng, trái tim của Phó Thập Đông kịch liệt nhảy lên, nhịp tim đập dữ dội “thịch thịch thịch”.

Có phải người đàn ông mà cô vừa đề cập đến là anh không?

Câu trả lời khẳng định đã sẵn sàng bật ra, nhưng nó giống như một quả bong bóng mà người ta không dám chạm vào…

Người đàn ông mà cô thích?

Nghe được những lời này, Giang Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ngưng Dao, cổ họng động đậy, nuốt những lời sắp tới bên miệng xuống.

Bình Luận (0)
Comment