Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 66

Mạc Tiểu Thanh nắm lấy tay Diệp Ngưng Dao, không chút do dự đặt tay của cô chạm vào má mình, đôi mắt cười lấp lánh như chứa những ngôi sao nhỏ ở bên trong.

“Được, hiệu quả rất tốt.” Diệp Ngưng Dao cẩn thận kiểm tra cho cô ấy, thấy không có bất kỳ tác dụng phụ gì, rốt cuộc mới yên tâm.

“Tôi còn có chuyện muốn nói với cô, chúng ta vào nhà nói được không?” Mạc Tiểu Thanh hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, dáng vẻ ngượng ngùng này làm đôi lông mày thanh mảnh của Diệp Ngưng Dao hơi nhướng lên, đáp: “Được, vào đi.”

Hai người vừa vào phòng, đóng cửa lại, Mạc Tiểu Thanh không chờ nổi sốt ruột cầu xin: “Dao Dao, cô còn nhiều thuốc viên này không? Tôi muốn mua thêm.”

“Cô mua làm gì? Hôm qua tôi đã cho cô số lượng đủ để chữa khỏi bệnh dị ứng rồi, yên tâm đi.”

“Không phải, tôi muốn chuẩn bị thêm một chút cho chắc ăn ấy mà?” Mạc Tiểu Thanh xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn của mình, sắc mặt hơi ửng hồng, “Cô cũng biết mặt của tôi luôn dễ bị nổi mụn.”

Có câu nói, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Diệp Ngưng Dao có thể hiểu được tâm tư nhỏ của cô ấy, nhưng có một số việc vẫn cần phải giải thích rõ ràng, “Viên thuốc hoa đào này có dược tính rất mạnh, không thể uống quá nhiều, lần sau cô mà nổi mụn thì tôi sẽ giúp cô điều trị.”

Mấy ngày nay uống thuốc xong, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong vòng nửa năm Mạc Tiểu Thanh cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì về da.

“Được! Tôi nghe lời cô!” Thông qua viên thuốc hoa đào này, Mạc Tiểu Thanh gần như coi Diệp Ngưng Dao là thần y, thần y nói đông cô ấy tuyệt đối sẽ không nói tây!

“Cô còn không biết chỉ qua một đêm mà sắc mặt của tôi trở nên như vậy, đã làm cho mấy người thanh niên trí thức ở đó giật mình, hiện tại mấy người đó còn đang hỏi tôi là chuyện gì đã xảy ra? Tôi có thể nói cho bọn họ biết không?”

“Được.” Cô vốn định dùng nó để kiếm tiền, mặc dù cô không hòa thuận lắm với những người đó, nhưng việc nào ra việc đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cô định kiếm tiền của bọn họ.

“Ừm, tôi biết!” Mạc Tiểu Thanh lập tức hiểu ý của cô, “Tôi sẽ nói với bọn họ là cô đưa cho tôi, nhưng chưa từng nói đây là phương thuốc tổ tiên truyền lại, cô cảm thấy có hiệu quả không?”

“Được!”

Cả hai cùng nhau ăn sáng và nhân tiện cùng nhau đi làm.

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Ngưng Dao đã ném những viên đá nhỏ vào cửa ngôi nhà bằng đất bên cạnh.

Khi Phó Thập Đông ra khỏi nhà, cô dựa vào tường và thì thầm: “Sáng nay tôi sẽ đi với Mạc Tiểu Thanh, vì vậy bây giờ tạm thời không làm phiền anh nữa.”

Nói đến đây, thật ra cô cũng có chút xấu hổ, ngày hôm qua cô đã nói rất nhiều, nói mãi mới khiến người đàn ông này đồng ý đưa đón mình mỗi ngày, nhưng cuối cùng ngày đầu tiên cô đã cho anh leo cây.

Phó Thập Đông khẽ chớp mi một chút, nhẹ giọng mở miệng: “Được, tối nay tôi sẽ đến đón cô.”

Mạc Tiểu Thanh còn đang chờ ở ngoài cửa, sợ cô ấy chờ lâu sẽ sốt sắng, Diệp Ngưng Dao nhìn về phía cửa, không phát hiện trong mắt anh hiện lên vẻ cô đơn, “Được, tôi ở văn phòng ủy ban thôn chờ anh. “

Nói xong Diệp Ngưng Dao vội vàng vẫy tay với Phó Thập Đông, chạy đi không thèm quay đầu lại.

Phó Thập Đông bỗng dưng bị bỏ rơi: “…”

Trên đường đến nhà kho, Diệp Ngưng Dao giả vờ nói chuyện phiếm với Mạc Tiểu Thanh, nhưng thực ra cô đang tập trung cảm nhận xung quanh, ngoại trừ hơi thở của tự nhiên, cô không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Có phải người đêm qua đã sợ hãi khi nhìn thấy Phó Thập Đông không?

Sau khi chia tay với Mạc Tiểu Thanh ở gần nhà kho, Diệp Ngưng Dao tiếp tục công việc kiểm kê của ngày hôm qua.

Trước đây Giang Hoài phụ trách thu mua trong thôn, hiện tại hắn không còn là nhóm trưởng thanh niên trí thức, công việc này cũng phải giao cho Lưu Mỹ Ngọc.

Sợ rằng Lưu Mỹ Ngọc sẽ không biết cách mua đồ, Mạnh Nguyên Võ đã đặc biệt sắp xếp để Giang Hoài dạy cô ta trong vài ngày.

Diệp Ngưng Dao cũng cảm thấy rất ngạc nhiên khi biết Lưu Mỹ Ngọc lên làm nhóm trưởng.

Bình Luận (0)
Comment