Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 67

Mạnh Ngênh Võ là một người không có lợi ích gì thì sẽ không làm, mặc dù có quan hệ của Mạnh Nghênh Oánh làm cầu nối, nhưng cô không tin rằng người đàn ông này sẽ vô cớ giao cho Lưu Mỹ Ngọc một chức vụ quan trọng như nhóm trưởng.

Trong đó có gì mờ ám đến bây giờ còn chưa biết.

Nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến kho hàng, trong lòng Diệp Ngưng Dao trợn mắt xem thường.

So với việc là một nhóm trưởng của nhóm thanh niên trí thức, Lưu Mỹ Ngọc thực sự ghen tị với công việc của Diệp Ngưng Dao hơn, gió không thổi đến và mưa không hắt đến cô, chưa kể còn kiếm được rất nhiều tiền mà không cần làm gì, không biết cô đã dính phải vận may mắn gì?

Kẻ thù gặp nhau thì vô cùng đỏ mắt, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có sự chán ghét.

“Thanh niên trí thức Diệp, mỗi ngày trốn ở đây không phải rất nhàm chán hay sao? Cô cũng lười biếng ghê.” Lưu Mỹ Ngọc cao ngạo nâng cằm lên, dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá bốn phía.

Mọi thứ được sắp xếp lộn xộn, thoạt nhìn có vẻ lười biếng thật!

“Cô lấy đồ của tôi, tôi còn chưa tìm cô để tính sổ, cho nên tôi khuyên cô đừng ở chỗ này tìm cảm giác tồn tại.” Diệp Ngưng Dao liếc mắt nhìn cô ta, một chút cũng không thèm đặt đối phương vào trong mắt.

Lưu Mỹ Ngọc tự nhận mình là một thanh niên trí thức rất có đạo đức, cô ta vừa nghe vậy liền giận dữ giậm chân: “Tôi không có ăn cắp đồ của cô.”

Diệp Ngưng Dao lười cùng cô ta tiếp tục nói về đề tài này, cô quay đầu hỏi Giang Hoài, “Còn anh tới đây làm gì?”

Chỉ là mấy ngày không gặp, trên mặt Giang Hoài đã đầy vẻ mệt mỏi, ánh mắt hắn nhìn cô thật sâu, giải thích nói: “Đội trưởng Mạnh nhờ tôi dẫn cô ấy đi làm quen với những vật dụng cần thiết được mua trong làng.”

“Vậy mọi người xem một chút, nhưng đừng tùy tiện di chuyển đồ vật, tôi đang kiểm tra kho hàng.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao cầm trong tay một quyển sổ lớn đi sang bên kia, không để ý tới bọn họ.

“Chậc, tự dưng phát điên cái gì không biết!” Lưu Mỹ Ngọc bĩu môi, cho tới bây giờ cô ta vẫn tin tưởng Mạnh Nghênh Oánh mới là người bị hại trong toàn bộ sự việc.

“Rốt cuộc cô còn muốn học hay không đây?” Giang Hoài lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn có thái độ học tập như vậy nữa, thì cô tự mình đi tìm đội trưởng Mạnh bảo anh ta dạy cô đi.”

Mặc dù Lưu Mỹ Ngọc không cố ý cướp vị trí của hắn nhưng cô ta vẫn cảm thấy có lỗi khi đối mặt với Giang Hoài, vì vậy liền nhẹ giọng nói: “Thanh niên trí thức Giang, xin lỗi anh, vẫn nên là anh nói với tôi đi.”

Gần đây Mạnh Nghênh Võ luôn vô cớ tỏ ra ý tán tỉnh với cô ta, Lưu Mỹ Ngọc sao có thể không nhìn thấu tâm tư của hắn ta? Nhưng cô ta không muốn tiếp xúc thân mật quá nhiều với người đàn ông đã có gia đình một chút nào.

Âm lượng của hai người bọn họ cũng không quá thấp, Diệp Ngưng Dao đang cầm sổ lớn trong tay chuyên tâm cộng trừ các con số cũng không bị cuộc đối thoại của bọn họ làm phân tâm.

Giang Hoài liếc nhìn bóng dáng yểu điệu kia, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi.

Hai mươi phút sau, sau khi kiểm tra các danh mục, Diệp Ngưng Dao rời mắt khỏi sổ sách kế toán, lúc này cô mới nhận ra rằng ngoài cô thì Giang Hoài là người duy nhất còn lại trong kho hàng.

“Lưu Mỹ Ngọc đâu? Tại sao anh không rời đi?”

“Dao Dao, anh có chuyện muốn hỏi em.” Thấy cô cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của bản thân, Giang Hoài trịnh trọng đi về phía cô.

“Anh muốn nói chuyện gì thì nói nhanh đi.” Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tiện chút nào, hắn cảm thấy mấy lời đồn linh tinh về hai người còn chưa đủ nhiều hay sao?

Thấy cô sốt ruột, Giang Hoài do dự một lúc: “Lần trước em nói có là người mình thích, anh ta là ai vậy?”

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu hắn, nếu không hỏi rõ hắn sẽ bồn chồn không yên được.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Diệp Ngưng Dao suýt chút nữa bị sự tự cao của người đàn ông này chọc cho bật cười, “Đừng nói anh là anh trai của tôi nhé, tôi không nhận nổi người anh này đâu.”

Bình Luận (0)
Comment