Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 83

“Không có.” Hàng lông mi Phó Thập Đông khẽ run rẩy, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Đáng tiếc, anh làm vậy như thể lạy ông tôi ở bụi này càng khẳng định chắc nịch suy nghĩ của Diệp Ngưng Dao.

Cô bước tới gần người đàn ông, men theo mùi máu tanh đem ánh mắt dừng ở trên cánh tay của anh.

“Chuyện gì xảy ra với cánh tay của anh vậy? Để tôi nhìn xem.”

“…” Phó Thập Đông nhịn không được mà ngửa người ra sau, cùng cô giữ một khoảng cách nhất định.

“Tôi không có việc gì.”

Bất chấp anh tránh né, Diệp Ngưng Dao trực tiếp lột cánh tay áo phải của nam nhân ra, sau đó một vết thương kinh người lộ ra trước mặt cô.

“Như thế này còn nói không có việc gì?”

Miệng vết thương tuy không quá sâu nhưng dài bằng lòng bàn tay: “Sao không băng bó lại đi?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ, ngày mai sẽ có thể liền vảy.” Cánh tay bị thương được cô nắm trong tay, cảm giác ấm áp tựa như lò sưởi mùa đông len lỏi vào tận sâu trong linh hồn. Phó Thập Đông vô thức căng cơ thể của mình, khao khát hơi ấm đó.

“Đi cùng tôi lại đây xíu đi.” Sắc mặt Diệp Ngưng Dao nghiêm nghị kéo lấy tay anh, xoay người đi vào sân nhà của cô.

“Chúng ta đi chỗ nào?” Một cỗ nhàn nhạt mùi thơm đọng lại ở chóp mũi anh, anh hốt hoảng phục hồi lại tinh thần, bây giờ người đã rời khỏi căn phòng của mình.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi theo tôi.”

Ở thời đại nam nữ cách biệt này, Phó Thập Đông rất ít khi đến sân của cô, chứ đừng nói là vào căn phòng riêng tư nhất của cô.

Khi anh bị người phụ nữ ấn ngồi trên mép giường đất, vành tai anh đã đỏ bừng, dây thần kinh căng thẳng từ khi cô ôm cánh tay anh vẫn chưa được thả lỏng.

Diệp Ngưng Dao lấy băng gạc và thuốc sát trùng từ trong hộp thuốc ra, vẻ mặt tự nhiên ngồi bên cạnh anh, nhúng một miếng bông gòn vào nước thuốc, cúi người giúp anh băng bó vết thương.

Khoảng cách giữa hai người không đến mười centimet, lồng ngực Phó Thập Đông phập phồng kịch liệt, anh mím chặt đôi môi mỏng không để tiếng th.ở d.ốc thô bạo thoát ra khỏi miệng.

“Tim anh đập nhanh quá.” Cơ hội tốt như vậy, Diệp Ngưng Dao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế, vừa xử lý vết thương, cô vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào làn da săn chắc của anh, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, vô tội như thể bàn tay lộn xộn không phải của cô.

Ngọn lửa trong người anh bùng cháy dữ dội, anh cố gắng chịu đựng cho đến khi cô bôi thuốc xong, Phó Thập Đông vội vàng giật lấy miếng gạc trong tay cô, hốt hoảng quấn quanh cánh tay: “Tôi tự mình làm được.”

“Được.” Diệp Ngưng Dao không biết băng gạc, cô ngồi ở một bên nhìn anh thành thạo quấn lên cánh tay hai lần, cô nhìn ra được trước đây anh thường xuyên bị thương.

“Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao anh bị thương?”

Phó Thập Đông nhẹ nhàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dường như có thể đọc thấu lòng người của cô mà nói: “Không có việc gì, lúc trước khi đi làm việc trong thành phố vô ý làm trầy xước.”

Trong thôn ai cũng biết Phó Thập Đông rất ít khi làm công việc đồng áng, anh chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề hàng ngày lên thành phố uống rượu đánh bài, đây là nhân cách vỏ bọc mà anh tự đặt ra cho chính mình.

Diệp Ngưng Dao không ngờ rằng anh sẽ chủ động thổ lộ bí mật với cô, vì vậy cô giả vờ kinh ngạc nói: “Vậy mỗi lần anh lên huyện thành không phải là đi uống rượu đúng không?”

“Ừ.” Nói bí mật của mình cho người mình thích, trong lòng anh có một tia vui mừng.

Thật sự không tốn bao nhiêu công sức, Diệp Ngưng Dao vui vẻ nhìn anh, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Anh có thường xuyên lên huyện thành không? Tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?”

“Cô nói đi.”

Sợ tai vách mạch rừng, Diệp Ngưng Dao nhích lại gần anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Ngày mai tôi sẽ đi lên huyện thu một nhóm lương thực, anh có quen biết ai hay không? Tôi muốn bán chúng đi.”

Bình Luận (0)
Comment