Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 84

Mùi thơm thoang thoảng phả vào má anh, Phó Thập Đông nhịn xuống ha.m m.uốn ôm người vào lòng, hầu kết của anh lăn lộn: “Được, được.”

“Anh không muốn hỏi cái gì nữa hay sao?” Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, cô không nghĩ tới anh sẽ vui vẻ đồng ý như vậy.

“Hỏi cái gì?” Tiếng giã tỏi mỗi đêm khiến anh đoán được đại khái, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu cô không chủ động nói ra, anh cũng sẽ không tùy tiện hỏi.

“Không có việc gì.” Thấy anh không có một chút nào tò mò, cô tức giận đoạt lại băng gạc trong tay anh, đứng dậy đem chúng nhét trở lại thùng.

Phó Thập Đông: “…”

Sáng sớm hôm sau mới tờ mờ sáng, Phó Thập Đông chở Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh đến huyện thành trên một chiếc xe bò kéo.

Để tránh bị nghi ngờ, Phó Thập Đông chỉ đi theo bọn họ dọc đường và giữ khoảng cách không xa không gần.

Thấy anh không lên tiếng, Mạc Tiểu Thanh lén vỗ vỗ cánh tay của Diệp Ngưng Dao, nhỏ giọng nói: “Anh ta tới giúp cô bưng đồ hay sao? Hai người bây giờ là quan hệ như thế nào?”

Mối quan hệ như thế nào? Nghĩ đến vấn đề này, Diệp Ngưng Dao quay đầu liếc nhìn Phó Thập Đông, không nhịn được mà có chút nhụt chí, cô uể oải ỉu xìu đáp: “Quan hệ hàng xóm.”

Câu trả lời này thực sự không có tiến triển…

Mạc Tiểu Thanh bĩu môi có chút tức giận bất bình: “Anh ta có bị mù hay không thế? Mỹ nhân xinh đẹp như vậy mỗi ngày lắc lư trước mặt mà không động tâm à?”

“Thật sao? Tôi cũng nghĩ như vậy.” Diệp Ngưng Dao vô cùng đồng ý gật đầu, thầm nghĩ cô là một tiên nữ được mọi người yêu mến, bây giờ đụng phải nam nhân hôi hám này, cô thật sự rất ủy khuất!

Giọng nói của bọn họ được giữ rất thấp, nhưng theo làn gió nhẹ, một số từ vẫn lọt vào tai Phó Thập Đông, cơ thể anh đông cứng lại, trái tim của anh trở nên hỗn loạn…

Khi đến huyện thành, ba người bọn họ đến nhà khách để gặp Mạc Vãn Hề, nhưng đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại ngay khi bọn họ bước vào.

“Mọi người đang tìm đồng chí Mạc phải không? Cô ấy sáng sớm đã rời đi bởi vì có việc gấp.”

“Cái gì? Cô ấy đi rồi ư? Cô ấy đi đâu?” Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, cô ấy vô thức nắm lấy cánh tay nhân viên phục vụ, hỏi: “Cô ấy trước khi đi có giải thích gì không?”

Thấy cô ấy còn khẩn trương hơn cả mình, Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm rút móng vuốt như bạch tuộc của cô ấy ra khỏi người phục vụ: “Cô đừng vội, nghe xem bọn họ nói cái gì?”

“Ngưng Dao, trước đó tôi thật sự không biết chị ấy sẽ đi.” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, nước mắt lưng tròng chuẩn bị sắp khóc.

Từ khi nào chị họ của cô lại trở nên không đáng tin cậy như vậy?

“Cô gái nhỏ, cô đừng vội, đồng chí Mạc có chuyện muốn nhờ tôi chuyển cho mọi người.” Người phục vụ lấy từ trong quầy ra một phong thư rồi đưa tới: “Các cô ai là Mạc Tiểu Thanh?”

“Là tôi.” Mạc Tiểu Thanh hít hít cái mũi, vội vàng chạy nhanh đến cầm lấy phong thư rồi mở ra.

Sau khi đọc xong bức thư, vẻ mặt của cô ấy cuối cùng cũng chuyển từ u ám sang vui vẻ, cô ấy đã cố kìm nén nước mắt.

Hóa ra Mạc Vãn Hề đột nhiên nhận được một bức điện từ Bắc Kinh rằng cô ấy có việc quan trọng cần giải quyết, vì vậy cô ấy đã rời đi mà không nói lời từ biệt.

Cô ấy đã mua mì gạo cho Diệp Ngưng Dao và đặt chúng ở chỗ bạn bè của cô ấy trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, bọn họ chỉ cần đi đến lấy là được.

Phố huyện thành không có ai quen thuộc hơn Phó Thập Đông, anh nhìn thoáng qua địa chỉ trên thư, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị trong quận không lớn, Diệp Ngưng Dao mặc dù đã đến đó một hai lần, nhưng cô ấy là một đứa ngốc mù đường nên không thể nhớ nổi đường đi.

Được Phó Thập Đông dẫn đi, bọn họ đã đi bộ hơn hai mươi phút theo lộ trình để đến đích.

Bình Luận (0)
Comment