Vãn Vãn còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa thích hợp.
Nếu như có thể, anh thật sự rất muốn tỏ tình.
Hiện giờ không phải lúc, nhưng khung cảnh lại rất thích hợp.
Có nhiều khi làm vậy thật sự sẽ làm người ta nóng vội chết.
Nhưng lại không có cách nào cả.
Anh thở dài, bất lực nói: “Vãn Vãn, sao em chỉ nghĩ đến em ấy thôi vậy? Lẽ nào trong những người em quen, chỉ có em ấy thôi hả?"
Vãn Vãn chau mày suy nghĩ, cô đã quên mất rằng khi Đoá Đoá nói đến chuyện yêu thích, từng nhắc đến người Trình Kiêu thích hình như là cô.
Cũng vì khi đó nghe xong đã tự động bỏ qua, nên lúc này nói chuyện cũng không nghĩ đến bản thân mình.
Có nhiều khi, người dễ dàng bị bỏ qua nhất là chính mình.
Muốn để Vãn Vãn thấu hiểu về chuyện tình cảm, cần phải nhờ Trình Kiêu chỉ bảo thêm.
Nhưng Trình Kiêu lại có đắn đo.
Giữa hai người này không thể bắt chung tần số được.
Nếu như có người thứ ba ở đây, nhất định sẽ bị hai người làm cho nôn nóng c.h.ế.t mất.
Nhưng lúc này, người đương sự không gấp, những người khác có gấp cũng vô dụng.
Trình Kiêu muốn đợi Vãn Vãn trưởng thành hơn, nhưng Vãn Vãn lại không hề nghĩ đến bản thân mình, thế là cứ hiểu sai.
Tư duy hiểu sai.
“Được rồi, chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa. Điều anh muốn nói với em chính là cô gái kia không phải dối tượng của anh, anh cũng không thích người khác, trong tim anh đã có người mình thích rồi, và người đỏ ở huyện Nghi An. Trình Kiêu nói ra từng câu từng chữ chắc chắn với Vãn Vãn.
Vãn Vãn “ồ” một tiếng, cũng hiểu ra rồi.
Sau này cô sẽ không hỏi vấn đề tẻ nhạt này nữa, thực ra nếu hỏi vấn đề này nhiều cũng rất gượng gạo.
“Được rồi, đầu óc nhỏ bé này của em đừng nghĩ những vấn đề khác nữa, mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi kìa.” Trình Kiều gắp thức ăn cho cô.
Bầu không khí ăn cơm giữa hai người bởi vì có người ngoài quấy nhiễu mà suýt chút nữa đã mất hứng, nhưng giờ đây đã dần tìm lại được cảm giác.
Vãn Vãn cũng không nghĩ nhiều, không băn khoăn đến những vấn đề này nữa, cô bắt đầu ăn uống vui vẻ với Trình Kiêu.
“Báo danh xong là bọn em sắp bắt đầu học quân sự rồi. Trong khoảng thời gian đó, không thể nào ra ngoài được. Đợi em học xong, anh sẽ dẫn em đi dạo, làm quen với Bắc Kinh, quen thuộc với Hoa Đại. Ăn xong cơm, bước ra khỏi quán ăn, Trình Kiêu nói với Cô.
Vãn Vãn gật đầu, cô vẫn chưa đi dạo hết những cảnh sắc ở Bắc Kinh, còn cả Hoa Đại nữa.
Một trường đại học lớn như Hoa Đại, muốn đi tham quan một vòng cũng cần phải có thời gian.
Nhưng sau này cô có rất nhiều thời gian, cô và Trình Kiêu trở thành bạn cùng trường, sau này sẽ có thời gian đi dạo, cùng nhau đi chơi, cùng nhau học tập.
Ăn xong bữa, Vãn Vãn không trở về ký túc xá ngay.
Trình Kiêu đương nhiên cũng đi theo cô, hiện giờ anh không có tiết học, mà tân sinh viên cũng đã sắp xếp gần như ổn thoả rồi, còn lại là việc học quân sự.
Anh còn phải trở về công ty, bận rộn với sự nghiệp của mình.
Hai ngươi đi dạo dưới bóng cây sân trường, cảm nhận bầu không khí tuổi trẻ nhiệt huyết kia, còn cả bầu không khí học tập. Có một số sinh viên đến cả lúc đang đi cũng cầm một cuốn sách để đọc, thói quen này khá tốt.
Vãn Vãn thích cảm giác đặt việc học lên hàng đầu ở mọi lúc mọi nơi.
Hai người đang đi dạo, cũng không còn gặp người quen đến quấy rầy nữa.
Khung cảnh dạo bộ rất thanh tịnh, cảm giác như hai người đang ở riêng với nhau.
Vãn Vãn rất thích.
Đương nhiên Trình Kiêu càng thích hơn.
Cho đến khi trời càng ngày càng nóng, tuy Vãn Vãn thích được đi dạo mãi với Trình Kiêu, nhưng quả thực trời nóng đến nỗi cô không thể thở nổi.
Dù gì ngày tháng còn dài, bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian đi với nhau.
“Chúng ta về thôi, em nghỉ ngơi đi, duy trì thể lực, đảm bảo giấc ngủ ngon, đến lúc học quân sự mới không quá mệt. Dù Trình Kiêu có không nỡ cũng phải đưa cô trở về.
Bên dưới toà ký túc xá nữ, Trình Kiêu không nỡ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Em lên đi, anh nhìn em đi lên rồi anh về."
Vãn Vãn không có cảm giác lưu luyến như Trình Kiêu, tuy ít nhiều gì cô cũng có chút không nỡ.
Điều cô nghĩ chính là bọn họ đều học chung một trường, có rất nhiều thời gian bên nhau.
Vãn Vãn vẫy tay với anh: “Anh Kiêu, em lên nhé.” Rồi bước từng bước lên lầu.
Trình Kiều đứng bên dưới rất lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Vãn Vãn nữa, anh vẫn chưa rời đi, chỉ đứng im ở đó không biết đang nghĩ về điều gì.
Vãn Vãn bước vào phòng 302 thì phát hiện không được bình thường.
Chăn mền của cô bị người ta vứt xuống đất, hành lý cũng bị đẩy ngã trên đất, mà trên giường của cô lại để chăn mền của một người khác, bên trên có một cô gái đang nằm.
Vãn Vãn tức giận.
Hết lần này đến lần khác, một cô gái không nói lý lẽ như vậy, thật là hiếm thấy.
“Đứng dậy!” Vãn Vãn đứng ở bên giường nói với người kia.
Người kia ôm đầu, giọng nói vang lên: “Cút!"
Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần chưa ngủ, nghiêng người dậy nhìn về phía Vãn Vãn.
Hai người quan sát xem Vãn Vãn có thể lấy lại được giường của mình hay không.
Vãn Vãn đã bước lên trước, dùng sức kéo người kia xuống. Sau đó, chăn mền của người kia đã bị Văn Vãn ném xuống đất.
Chăn mền của cô bị ném xuống đất thế nào, thì cô sẽ ném chăn mền của người kia như thế.
Vương Nguyệt Hỉ tức giận ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Vãn Vãn, cô ta hoàn toàn ngây ngốc.
Sao có thể cô?
Vãn Vãn cũng chau mày, đây là....
Khuôn mặt kia của Vương Nguyệt Hỉ, làm sao Văn Vãn có thể nhận nhầm được. Rõ ràng đây là khuôn mặt của Tô Vũ Đình.
Nhưng tại sao Tô Vũ Đình lại gọi là Vương Nguyệt Hi?
Chuyện này thật kỳ lạ.
Hàng lông mày của Vãn Vãn đã nhăn lại.
Mà Vương Nguyệt Hi cũng ngạc nhiên như Vãn Vãn, cô ta xụ mặt, nhưng không nói gì cả.
“Vân Hy, Nguyệt Hỉ, các cậu...” Lộ Giai Kỳ đã ngồi dây.
Vốn dĩ cô ấy đã ngủ say, bị động tĩnh này của hai người làm thức giấc, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy dáng vẻ đối chối của hai người ở đó.
Lộ Giai Kỳ có chút đau đầu, Vương Nguyệt Hỉ là một người không chịu nhận thua, còn Tô Vân Hy dường như cũng là một người không thể nhượng bộ.
Hai người này như sắp đánh nhau đến nơi, sao có thể khiến người ta không lo lắng cho được?
Vãn Vãn lạnh lùng nhìn Vương Nguyệt Hỉ: “Cậu tên là Vương Nguyệt Hi phải không? Cầm lấy chăn mền của cậu, cút về giường của mình đi Vương Nguyệt Hỉ nói: “Chiếc giường này tôi đã chiếm từ trước, dựa vào đâu tôi phải nhường? Cậu không hiểu quy tắc ai đến trước được trước à?"
“Mỗi chiếc giường đều có tên, cậu không nhìn thấy trên đó có ghi tên của tôi à?"
Vương Nguyệt Hỉ nói: “Tôi mặc kệ, chiếc giường này là tôi chiếm trước, vậy nó chính là của tôi."
Vãn Vãn chỉ muốn mắng chửi, Vương Nguyệt Hi này quả thật có bệnh mà.
Mà vào lúc này cô cũng có thể khẳng định, Vương Nguyệt Hỉ trước mắt có khả năng là Tô Vũ Đình, tính cách này rất giống.
Nhưng cũng có đắn đo, dù gì hiện giờ tên của cô ta là Vương Nguyệt Hỉ, lỡ như nhận nhầm người thì sao? Trên đời này có người giống nhau cũng không phải không có khả năng.
Vãn Vãn nói: “Vậy cậu cứ thử xem!” Đồ đạc trên giường đã bị cô hất hết xuống đất, sau đó đặt chăn mền của mình lên: “Nếu như cậu muốn gây chuyện đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng không ngại đâu."
Vương Nguyệt Hỉ ngây người.
Vãn Vãn nói: “Nếu cậu cảm thấy mình có lý, vậy tôi sẽ chơi với cậu đến cùng, còn nữa...” Cô nhìn cô ta: “Gây chuyện không hề có lợi cho cậu, nếu gây đến chỗ lãnh đạo nhà trường, người c.h.ế.t sẽ chỉ là cậu mà thôi"
Tuy Vãn Vãn không cách nào khẳng định người trước mặt là Tô Vũ Đình, nhưng dù cô ta có phải hay không thì chuyện hôm nay cũng là cô ta sai. Cho dù là chiếm giường, hay cuối cùng điều tra ra được cô ta mạo danh người khác, thì cô ta cũng chẳng được lợi gì cả.