Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 405

Vãn Vãn không tin cô ta chỉ thay đổi mỗi tên họ, nếu như cô ta thật sự là Tô Vũ Đình.

Trong lòng lại nghĩ, Vãn Vãn cảm thấy chuyện này bắt buộc phải nói cho Trình Kiêu biết.

Trình Kiêu tài giỏi, chuyện này để cho anh đi điều tra chắc chắn sẽ điều tra ra được.

Nếu thật sự là mạo danh người khác, vậy Tô Vũ Đình kia quá đáng ghét rồi.

Còn người bị mạo danh kia thật đáng thương.

Lộ Giai Kỳ tiến tới kéo Vương Nguyệt Hỉ: “Nguyệt Hỉ, chuyện này mà gây đến tại giáo viên chủ nhiệm, cậu sẽ bị phê bình đó. Mọi người đều là bạn học, nên chung sống hoà thuận với nhau. Chuyện này vốn dĩ là cậu không đúng rồi.

Vương Nguyệt Hỉ ác độc trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng cũng không kiên trì giành giường nữa.

Lộ Giai Kỳ nói không sai, nếu chuyện này gây đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, cô ta sẽ không thể nói lý được.

Vãn Vãn thu dọn đồ của mình xong, nằm lên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cô bình tĩnh nhìn Vương Nguyệt Hỉ dọn đồ của mình, từ từ leo lên giường.

Thậm chí cô nhìn thấy Vương Nguyệt Hỉ sau khi leo lên giường, chẳng bao lâu sau lại leo xuống, đi ra khỏi phòng ký túc xá.

Lúc này đến cả Liễu Tư Thuần cũng tỉnh dậy rồi, vốn dĩ cô ấy vẫn chưa đi ngủ.

Cô ấy nói: “Vãn Vãn, sau này cậu đừng gây chuyện với Vương Nguyệt Hỉ nữa, tính cách của cậu ta không tốt, cậu sẽ dễ bị thiệt thòi lắm.

Vãn Vãn nói: “Chỉ cần cậu ta đừng đắc tội với tớ thì tớ sao cũng được. Nhưng nếu như cậu ta đắc tội với tớ, thì tớ cũng không phải người hiền lành gì đâu.

Từ nhỏ Văn Vãn đã được người nhà yêu chiều, ai mà chẳng phải cục cưng trong nhà chứ? Dựa vào đâu mà cô phải nhường nhin cô ta? Còn là dưới tình huống cô ta làm sai nữa.

Nếu như cô làm sai, cô có thể xin lỗi, nhưng đối phương giành giường của cô, mắc mớ gì cô phải nhường cho cô ta? Chỉ vì tính cách đối phương không tốt sao?

Cô không chấp nhận lý do này.

“Không ai có nghĩa vụ phải nhường nhịn cậu ta cả, tớ đâu phải ba mẹ cậu ta."

Liễu Tư Thuần định mở miệng khuyên nhủ, nhưng cảm thấy Vãn Vãn nói đúng, sẽ không ai đi bao dung cho một người gây sự vô cớ như vậy cả. Mọi người đều là bạn học, nào có phải ba mẹ, dựa vào đâu mà phải đi bao dung?

“Vãn Vãn nói không sai, bao dung cho tính tình là một chuyện, nhưng nhân nhượng nhẫn nhịn lại là một chuyện khác. Lộ Giai Kỳ nói.

Vãn Vãn không nói gì thêm, nắm lên giường nhắm mắt ngủ.

Đợi buổi tối Trình Kiêu đến tìm cô, cô phải nói chuyện này cho anh biết mới được.

Nếu cô ta thật sự là Tô Vũ Đình, vậy thì không thể sơ ý được.

Nhưng còn chưa đợi Vãn Vãn đi gặp Trình Kiêu nói chuyện này, cô đã nghe thấy Vương Nguyệt Hỉ xin đổi ký túc xá.

Khi Vãn Vãn thức dậy, nghe được chuyện này thì cảm thấy hơi khó tin, không hiểu rốt cuộc Vương Nguyệt Hỉ này suy nghĩ kiểu gì nữa?

Bởi vì một chiếc giường mà đổi ký túc xá?

Hay vì nguyên nhân gì khác?

Khi giáo viên chủ nhiệm đến tìm Vãn Vãn, hỏi mâu thuẫn cụ thể giữa cô và Vương Nguyệt Hỉ. Vãn Vãn cũng không bị ảnh hưởng, thành thật nói ra chuyện cô và Vương Nguyệt Hỉ vì giành giường ngủ, cuối cùng xảy ra tranh cãi cho giáo viên chủ nhiệm nghe.

Cuối cùng, cô nói: “Thưa cô, giường này là nhà trường sắp xếp ạ, không phải một cá nhân có thể quyết định đổi hay không đổi."

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Vương Nguyệt Hỉ có chứng sợ độ cao, em ấy có nói nguyên nhân cho cô nghe. Nếu như em có thể nhường thì nên nhường một chút, còn chuyện đổi ký túc xá, không hiện thực chút nào"

Vãn Vãn nói: “Thật ngại quá, thưa cô. Em cũng có chứng sợ độ cao, giường này em không thể nhường được ạ."

Buồn cười, muốn đổi giường nằm, chỉ một câu nói sợ độ cao của cô ta, ai tin chứ? Vả lại, dù có sợ độ cao thì liên quan gì đến cô? Sợ độ cao là có thể ném đồ của cô xuống đất, sau đó giành giường của cô sao?

Thật ngại quá, cô không hề muốn nhường cho cô ta.

Cô không có nghĩa vụ phải bao dung có cái tính tình xấu xa của người khác.

Thấy Văn Vãn không hề muốn nhân nhượng, giáo viên chủ nhiệm cũng bất lực.

Cô ấy có hơi chán ghét Vương Nguyệt Hỉ vì chuyện bé xé ra to, cũng trách Vãn Vãn không chịu nhường nhịn. Cuối cùng không bàn bạc được gì cả, cô ấy chỉ đành đi giải quyết chuyện này.

Vương Nguyệt Hỉ quyết tâm muốn đổi ký túc xá, giáo viên chủ nhiệm cũng hết cách.

Cũng may ký túc xá khác còn giường trống, nên đổi cho cô ta qua đó.

Tin tức mà Vãn Vãn nhận được chính là Vương Nguyệt Hỉ đổi đến phòng 401 ở lầu bốn, phòng đó trùng hợp có dư một giường trống, có điều nó vẫn là giường bên trên. Lúc đó Vương Nguyệt Hỉ không hề muốn ở, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm lên tiếng, không muốn ở thì dọn về phòng 302. Lúc này, Vương Nguyệt Hỉ mới chịu dừng lại.

Phòng 302 của nhóm người Văn Vãn không hề có người mới dọn vào, nên bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ nhàn hạ, bớt đi một người, chiếc giường kia có thể dùng để bỏ đồ, không tồi.

Trình Kiêu đến như đã hẹn, đưa cô cùng đi ăn cơm.

Qua hôm nay, cô phải tham gia học quân sự rồi, cũng không có nhiều thời gian đi ăn cơm cùng ăn nữa.

Hai người trân trọng từng giây phút được ở bên nhau, không muốn bỏ lỡ chút nào cả. Đối với Trình Kiêu mà nói, có thể ăn chung một bữa với Vãn Vãn chính là niềm hạnh phúc của anh.

Hôm nay bọn họ đổi một quán ăn khác, cũng may không có học sinh nữ đến quấy rầy, đương nhiên cũng có học sinh nam.

Vãn Vãn vừa mới vào đại học, cũng không quen biết học sinh nam nào cả, cho dù có bạn nam muốn đến bắt chuyện cũng vì có Trình Kiêu đi chung, nên bọn họ không hề tiến lên.

Văn Vãn kìm lòng không đậu mà nói chuyện của Vương Nguyệt Hỉ cho Trình Kiêu nghe, không phải chuyện giành giường, mà bởi vì cô ta và Tô Vũ Đình quá giống nhau.

Nếu chuyện này cứ giấu mãi trong lòng, cô luôn cảm thấy có chút bất an.

Nếu như cô ta chỉ thay đổi họ tên, vậy thì không sao cả. Nhưng cô luôn có một dự cảm chẳng lành, Tô Vũ Đình là mạo danh người khác. Cô gái bị mạo danh kia quá đáng thương.

“Ý em là người bạn học Vương Nguyệt Hỉ kia và Tô Vũ Đình trông rất giống nhau?” Trình Kiêu ngừng lại động tác ăn cơm.

Vãn Vãn nói: “Không những rất giống, mà quả thực là y như đúc từ một khuôn. Trên thế giới này có người giống được thế ư, em có hơi nghi ngờ cô ta dùng tên của Vương Nguyệt Hỉ. Em luôn cảm thấy cô ta đâu nhất thiết phải thay đổi tên họ đúng chứ?"

Trình Kiêu im lặng giây lát: “Nếu Vương Nguyệt Hi này là cô ta, cũng không thể đoán định được cô ta không thay đổi tên họ. Vãn Vãn, em quên rồi à, Tô Tảo Tảo đã từng vào trại giáo dưỡng, trên tài liệu sẽ bị ghi lại tiền án. Nếu như cô ta muốn thi đại học, chắc chắn phải thay đổi tên họ, nếu không sẽ có rất ít trường nhận cô ta, đặc biệt là những trường đại học như Hoa Đại, đại học Bắc Kinh"

Văn Vãn nghe xong cũng thấy có lý. Tô Vũ Đình thật sự có khả năng đã thay đổi tên họ, chỉ có làm như vậy mới có lợi đối với cô ta.

“Nhưng nếu thay đổi tên họ, cũng nhất định sẽ được ghi chép trong dữ liệu, trừ phi cô ta đổi luôn cả hộ khẩu. Nhưng chuyện này có thể không?"

Trình Kiêu nói: “Chuyện này không nói chắc được.

Nơi quản lý hộ tịch vẫn luôn có rất nhiều lỗ hổng, nếu như cô ta đến một chỗ, sau đó dùng cách nào đó lấy được hộ khẩu ở đấy, cũng có khả năng lắm"

Dù gì lúc Tô Tảo Tạo phạm tội vẫn còn nhỏ tuổi, hoàn toàn có khả năng này.

Vãn Vãn cũng biết, nơi quản lý hộ tịch của năm tám mươi đều là người ghi chép lại, không giống như những năm sau 2000 máy tính dần phát triển, quản lý hộ tịch đều được ghi hết vào trong máy, liên kết mạng với toàn quốc.

Nếu như thật sự giở chút thủ đoạn gì trong đó, vẫn có thể làm được.

“Lỡ như cô ta mạo danh người khác thì sao?” Văn Vãn cảm thấy khả năng này là cao nhất.

Bình Luận (0)
Comment