Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 1017 - Chương 1017: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 2

Chương 1017: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 2 Chương 1017: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 2 Chương 1017: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 2
Vẻ mặt Phong Lẫm dịu dàng nói: "Chú Vinh, chú cứ làm việc trước đi đã, trong quán còn có khách đấy."

Chú Vinh cười đồng ý, vừa cầm muôi vừa nói: "Chiều cháu có bận gì không? Nếu không bận thì đến chỗ chú uống mấy ly, hai chú cháu mình lâu không ngồi tâm sự rồi."

"Chắc là không có việc gì." Cố Di Gia cười nhìn Phong Lẫm nói: "Buổi chiều em còn có tiết, đến lúc đó anh Lẫm đến tâm sự với chú Vinh nhá."

Phong Lẫm gật đầu.

Phong Lẫm bưng thức ăn và đồ ăn dược liệu do chú Vinh làm đến phòng nghỉ ở cách vách, hai người ngồi trước bàn ăn cơm.

Dạo gần đây Bảo Sơn rất bận, nghe nói là làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm của một vị giáo sư nào đó, vậy nên buổi trưa, chỉ có Phong Bắc Thần chở Cố Di Gia đến ăn cơm.

Hôm nay Phong Bắc Thần không có ở đây, Phong Lẫm thay vị trí của cô ấy, sợ hai người ăn không đủ, chú Vinh lại xào thêm mấy món tốn cơm, còn mang một đĩa màn thầu trắng to đến.

Phong Lẫm xới cơm cho Cố Di Gia nói: "Ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi."

"Chắc chắn là ảo giác của anh!" Cố Di Gia nói hùng hồn đầy lý lẽ: "Dù sao chúng ta cũng đã hơn nửa năm không gặp nhau rồi, đột nhiên gặp nhau nên anh mới cảm thấy em gầy, nếu ngày nào cũng gặp, chắc chắn anh sẽ không cảm thấy gì."

Phong Lẫm mở bát đồ ăn dược liệu ra: "Không phải là ảo giác, vừa nãy lúc anh ôm em đã ước lượng rồi."

Cố Di Gia: ? ? ?

Vậy nên, ban nãy trước khi ngồi xuống ăn cơm, anh đột nhiên ôm cô ước chừng, là xem xem có phải cô gầy đi hay không à?

Cố Di Gia phì cười không nhịn được nói: "Đoàn trưởng Phong, anh đâu phải là cái cân đâu, sao mà có thể chuẩn xác tính ra được là em có gầy hay không?" Dù sao cô cứ không thừa nhận mình gầy đi, chỉ là anh cảm thấy cô gầy thôi, thật ra cô không gầy.

Có thể là tâm trạng tốt, cũng có thể do đoàn trưởng Phong nhìn chằm chằm, bữa cơm hôm nay Cố Di Gia ăn nhiều hơn non nửa bát so với ngày thường.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Di Gia cảm thấy rất chướng bụng, bụng tròn xoe luôn.

Cô che miệng: "No quá, hơi khó chịu!"

Phong Lẫm để cô dựa vào người anh, đưa tay xoa bụng giúp cô, động tác của anh không mạnh không nhanh, bàn tay to lớn đó vô cùng ấm áp, lúc đặt lên bụng, dường như ủ ấm được da bụng đang hơi lạnh.

Cho dù là mùa hè, nhiệt độ cơ thể cô cũng hơi thấp.

Bởi vì quá dễ chịu, Cố Di Gia có hơi buồn ngủ.

"Có muốn về nhà ngủ trưa không?" Anh trầm giọng hỏi.

Cô ừ một tiếng, nhưng không động đậy được anh xoa bụng cho cảm thấy rất dễ chịu nên cứ vậy ngủ.

Sau khi chú Vinh làm xong việc, còn cố ý đến đây nhìn xem, phát hiện Cố Di Gia dựa vào Phong Lẫm ngủ, liền không phát ra tiếng động chỉ về phía sân sau, bảo anh đưa cô đến phía sân sau ngủ.

Bên kia có phòng khách.

Phong Lẫm lắc đầu với chú, ý nói không cần anh ôm cô để cô dựa vào anh là được.

Thời gian ngủ trưa của cô không nhiều, nhỡ đâu di chuyển khiến cô tỉnh, vậy thì tí nữa chắc chắn sẽ không ngủ lại được nữa.

Cho đến khi sắp đến giờ, Phong Lẫm mới đánh thức cô dậy.

Ánh mắt Cố Di Gia mơ màng, nhìn đồng hồ sắp đến giờ vào học, cô đi rửa mặt, chào chú Vinh.

"Chú Vinh, cháu đi học đây."

Chú Vinh ừ một tiếng, đưa hai người đi rồi nói: "Nhóc Phong, tí nữa không có việc gì thì đến đây uống với chú mấy chén nhé."

Qua giờ cơm, trong quán ăn không có người, đầu bếp cũng nhàn hơn.

Phong Lẫm vâng một tiếng.

Đưa cô đến trường, Phong Lẫm nói: "Em đi học trước đi, tan học anh đến đón em."

Cố Di Gia nhìn anh cười: "Được!" Nhớ ra gì đó lại nói với anh: "Sau khi tan học, anh ở ngoài phòng học chờ em, em muốn giới thiệu một người bạn với anh."

Mặt mày của Phong Lẫm trở nên dịu dàng, ừ một tiếng.

Sau khi Cố Di Gia chào tạm biệt anh lại không đi mà cứ nhìn chằm chằm anh.

"Sao vậy?" Anh ôn hòa hỏi, lúc anh cố ép giọng trầm xuống, giọng nói của anh trầm ấm và từ tốn, vừa dễ nghe vừa quyến rũ, khiến cho người ta có cảm giác như tai sắp mang thai vậy.

Cố Di Gia nói: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy hơi không thể tin vào mắt mình. . ."

Anh thật sự trở về rồi.

Mùng 4 tết lúc anh rời đi, cô nghĩ phải sang năm mới có thể gặp được anh.

Sau đó biết anh đi tới nơi có đánh trận, trong lòng vẫn luôn lo sợ, không biết bao giờ anh mới có thể trở về, có bị thương hay không... cho dù sau đó anh gọi điện về, cô vẫn không yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment