Chương 1018: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3
Chương 1018: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3
Chương 1018: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3
Trong lòng Phong Lẫm hơi sợ, muốn nói gì nhưng lại khó mở lời, cuối cùng chỉ nói: "Gia Gia, đi học đi, chiều anh đến đón em, tối chúng ta về nhà tứ hợp viện."
Vừa hay hôm nay là thứ sáu, ngày mai là thứ 7 cuối tuần.
Cố Di Gia mừng rỡ, cả người nhìn phát sáng hẳn lên, cười nói: "Được, em đi học đây."
Sau khi nhìn cô đi vào phòng học, Phong Lẫm đứng dưới bóng cây, rất lâu không động.
Anh nhìn phòng học mà cô học, tưởng tượng dáng vẻ cô ngồi trong phòng học sáng sủa đó, xung quanh là bạn học của cô, nghiêm túc nghe giáo viên trên bục giảng bài, thi thoảng còn cúi đầu ghi chép. . .
Chỉ mới tưởng tượng cảnh này thôi, mà trong lòng anh không kiềm được dâng lên niềm yêu thích và sự nồng nhiệt.
Chạng vạng tối tan học, Phong Lẫm đến đón cô.
Khi anh xuất hiện ở cửa phòng học, rất nhiều học sinh ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía này.
Chủ yếu là bộ quân trang thẳng thớm trên người anh rất thu hút người khác, sau đó vẻ ngoài xuất sắc và khí thế nghiêm nghị của anh để người khác vừa nhìn là biết quân nhân.
"Đây là ai vậy?"
"Anh ấy muốn tìm ai à?"
"Không lẽ là. . ."
Vào lúc mọi người đang suy đoán, chỉ thấy Cố Di Gia đứng dậy, đi về phía người đàn ông đứng ở trước cửa: "Anh Lẫm!"
Mọi người ngạc nhiên trừng lớn mắt, nhìn Cố Di Gia kéo người đàn ông bên ngoài kia vào, trong lúc nhất thời quên mất phản ứng.
Cố Di Gia cười híp mắt giới thiệu với mọi người: "Đây là người yêu của tôi, anh ấy tên Phong Lẫm!"
Các bạn học chớp chớp mắt.
Ồ, họ Phong à, họ giống với Phong Bắc Thần, là chú út của Phong Bắc Thần, cũng là người yêu của đồng chí Cố.
Phong Lẫm khẽ gật đầu với bọn họ: "Chào mọi người."
Mọi người nhiệt tình chào hỏi: "Thì ra là người yêu của đồng chí Cố, chào anh!"
Sau khi giới thiệu Phong Lẫm cho mọi người làm quen, Cố Di Gia cũng không quấy rầy bọn họ, dẫn anh rời đi.
Mặc dù đã tan học, nhưng đối với những học sinh nỗ lực không ngừng này, thì còn phải học thêm một lúc nữa.
Phong Bắc Thần cũng thu dọn đồ đạc, đi theo hai người rời đi.
Cho đến khi 3 người rời đi, người trong phòng học không hẹn mà cùng thở nhẹ một hơi.
Chờ bọn họ phát hiện người bên cạnh cũng giống mình, thì không nhịn được bật cười.
"Bắc Thần, chú út của cậu khí thế mạnh thật đấy, rõ ràng là chú ấy chả làm gì, nhưng ở trước mặt chú ấy không ai dám láo xược."
"Đúng, cảm thấy chú ấy còn uy nghiêm hơn cả thầy chủ nhiệm."
"Điều này cũng không lạ, nghe nói chú ấy là quân nhân đấy."
"Có phải tôi chưa thấy quân nhân đâu, những quân nhân đó khí thế cũng không mạnh bằng chú ấy, cũng không biết Gia Gia có bị dọa cho khóc không."
Lời này vừa được nói ra, không ít người bị chọc cười.
"Tôi cảm thấy là không, gan của Gia Gia cũng lớn lắm."
"Đúng, đừng nhìn Gia Gia gầy gò yếu ớt, cậu ấy là loại người gan lớn đó, lần trước lúc kể chuyện kinh dị, chuyện mà cậu ấy kể là ghê nhất, chúng ta đều sợ đến hét ầm lên, cậu ấy còn cười."
Nghe thế không ít người bị chuyển dời sự chú ý sang chuyện khác
"Đồng chí Cố kể chuyện gì cơ? Đáng sợ thế nào?"
Hầu hết là bạn học nam hỏi, dù sao nam nữ khác nhau, chơi thân với Cố Di Gia đều là bạn học nữ trong lớp.
Lúc này mọi người nói đến lúc tham gia một lần hoạt động nào đó, ngồi cùng với nhau nói chuyện nói về mấy câu chuyện kinh dị.
Bạn học nam nghe xong câu chuyện được kể lại, thì ngơ ngác không thôi, thầm lẩm bẩm, chuyện kinh dị này nghe có vẻ mới mẻ, không giống chuyện trong , nhưng đúng là rất khủng bố.
Lý Minh Chí ở trong đám người không nhịn được bĩu môi.
Từ khi Cố Di Gia phá hỏng kế hoạch theo đuổi Phong Bắc Thần của anh ta, anh ta vẫn luôn ghét cô. Mặc dù cô rất đẹp, nhưng trong mắt anh ta, đẹp không thể ăn được, cũng không thể khiến anh ta trèo lên cao hơn được, anh ta cũng không hiếm lạ, ngược lại đi trào phúng mấy tên con trai bị sắc đẹp mê hoặc kia, đúng là nông cạn.
Lần này nhìn thấy Phong Lẫm, lúc Lý Minh Chí bị khí thế trên người anh làm cho khiếp sợ, lại càng muốn cưới được Phong Bắc Thần.
Người Phong gia đều là người nổi bật, ở vị trí cao, Phong gia to lớn như vậy để cho người khác khát vọng không thôi, nếu như anh ta có thể trở thành con rể của Phong gia, còn sợ không có cơ hội trèo cao à?
Lý Minh Chí cắn răng, tâm thái khát vọng trèo cao không ngừng giằng xé, khiến anh ta đau khổ.