Chương 1019: Anh Phải Tĩnh Dưỡng Cho Tốt 1
Chương 1019: Anh Phải Tĩnh Dưỡng Cho Tốt 1
Chương 1019: Anh Phải Tĩnh Dưỡng Cho Tốt 1
Sau khi rời phòng học, Phong Bắc Thần chia tay hai người họ.
Cô ấy vẫy tay với hai người, nhẹ nhàng nói: "Cháu đi tìm Bảo Sơn, hôm nay về cùng em ấy, hai người về trước đi."
Vừa hay có hai chiếc xe đạp, cô ấy với Bảo Sơn hai người đi chung một chiếc về là được.
Cố Di Gia cũng không từ chối, dặn dò cô ấy cẩn thận, rồi cùng về nhà với Phong Lẫm.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, ở phương xa là rặng mây đỏ như ánh lửa, phủ lên một bức tranh sáng rực cho cả thành phố.
Tâm trạng Cố Di Gia rất tốt, cả đoạn đường không ngừng tâm sự với anh, kể với anh về cuộc sống và việc học của mình.
Lúc hai người về đến nhà, Trần Ngải Phương đã tan ca về nhà, Bảo Hoa và Nguyên Bảo cũng đã trở về.
Nhìn thấy Cố Di Gia và Phong Lẫm đi cùng nhau vào nhà, Bảo Hoa ngạc nhiên kêu: "Chú út, chú về rồi à!!!"
Trần Ngải Phương cũng ngạc nhiên, sau đó vui mừng phát từ tận đáy lòng.
Chỉ có Nguyên Bảo tuổi còn nhỏ, không nhớ được người, lần này Phong Lẫm đi mấy tháng thằng bé đã sớm quên mất người chú út này rồi, nghi ngờ nhìn anh.
Nhìn thấy thằng bé và khuôn mặt giống với vợ, ánh mắt Phong Lẫm dịu dàng, cúi người chào hỏi thằng bé.
Trần Ngải Phương cười nói: "Hiếm khi đoàn trưởng Phong trở về, để chị đi mua ít đồ..."
"Chị dâu, không cần đâu chị." Cố Di Gia nói: "Hôm nay em muốn cùng anh Lẫm về nhà tứ hợp viện ở, chị đến chỗ anh cả là được."
Nếu thứ bảy cuối tuần không có việc gì, Trần Ngải Phương đều dẫn mấy đứa bé đến đoàn tụ với chồng ở quân đội. Có lúc Cố Di Gia cũng sẽ đi theo, có khi thì lại về nhà với Phong Bắc Thần hoặc là ở chỗ này, dù sao có nhiều chỗ cho cô đi, ở đâu cũng sẽ có người chăm sóc cô, không cần lo không có cơm ăn.
Cố Di Gia về phòng sắp xếp mấy bộ quần áo.
Bên tứ hợp viện lâu rồi không ở, có mấy bộ quần áo phải giặt qua mới mặc được, vậy nên cô cần phải mang thêm mấy bộ đến.
Sắp xếp xong hành lý, Phong Lẫm một tay xách hành lý, một tay nắm tay Cố Di Gia.
Cố Di Gia chào tạm biệt chị dâu: "Chị dâu, Bảo Hoa, Nguyên Bảo, em với anh ấy đi đây ạ."
"Cô út đi đâu vậy?" Nguyên Bảo chạy lại,"Nguyên Bảo cũng muốn đi!!"
Trần Ngải Phương xách con trai nhỏ lại, hỏi: "Hai em định đi bằng gì?"
"Có xe đến đón bọn em." Phong Lẫm trầm giọng nói.
Nghe vậy Trần Ngải Phương không hỏi nữa, ôm con trai tiễn hai người họ ra ngoài cửa, nhìn hai người đi dưới ánh chiều tà, không nhịn được mỉm cười.
Tốt thật đấy, đoàn trưởng Phong trở về, mọi người đều yên tâm rồi.
Trần Ngải Phương quyết định, tí nữa đi tìm lão Cố, nói chuyện này cho anh ấy biết, cũng không biết anh ấy có rõ hay không.
Hai người đi đến đầu đường chờ xe, người đến đón bọn họ vẫn là cảnh vệ Tiểu Thạch.
Tiểu Thạch đưa bọn họ đến nhà tứ hợp viện, trước khi đi nói với Phong Lẫm: "Tư lệnh nói, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt."
Phong Lẫm ừ một tiếng, coi như trả lời.
Cố Di Gia không hiểu nhìn anh, trong lòng run lên.
Đến khi bọn họ vào trong phòng, Phong Lẫm vừa buông hành lý xuống, sau lưng một người lao đến, tay của đối phương nắm lấy cánh tay, quay ngược người anh lại.
Phong Lẫm cũng theo động tác của cô quay người lại, trong mắt tràn ngập ý cười hỏi: "Gia Gia, sao vậy?"
Cố Di Gia nghiêm túc nhìn anh,"Anh bị thương có đúng không?"
Nếu không đồng chí Tiểu Thạch sẽ không đến đón bọn họ, cha chồng cũng không cất công dặn dò anh phải nghỉ ngơi cho tốt.
Phong Lẫm ngạc nhiên với độ nhạy cảm của cô, thản nhiên nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không sao."
Tiếc là Cố Di Gia cũng không tin lời anh nói, nói: "Cởi quần áo!"
Phong Lẫm: "..."
Đoàn trưởng Phong theo thói quen, ngoan ngoãn cởi quần áo.
Mỗi khi anh làm nghiệm vụ về cô cũng bắt anh cởi đồ kiểm tra một lượt, lúc đầu vẫn còn ngượng ngùng mặt đỏ bừng đến thành chuyện bình thường, vợ mình mà cho cô xem cũng chả sao cả.
Anh cởi đồ nửa người trên xuống, lộ ra cơ thể rắn chắc khỏe mạnh.
Đây là một cơ thể đàn ông mạnh mẽ rắn chắc, cũng là một cơ thể mang đầy huân chương, những vết thương cũ chỗ nào cũng có, còn thêm những vết thương mới, vết thương mới và cũ khác nhau nên nhìn cái là có thể phân biệt được.
Mà lần nào cô cũng kiểm tra vết thương trên người anh, trên người anh có bao nhiêu vết thương cũ, sẹo ở chỗ nào, cô đều rõ ràng, có thêm vết thương mới hay không cô nhìn là biết.
Cố Di Gia nắm cánh tay anh, không kiềm được mà nắm chặt hơn, nhìn vết sẹo ở tim anh, cổ họng như bị ai bóp nghẹn, khó chịu đến đỏ cả mắt.
Cô run rẩy sờ vết sẹo đã khỏi hẳn đó, có thể tưởng tượng được lúc đó nguy hiểm đến nhường nào.
Vết thương kia xém chút là vào tim.
Tay cô run rẩy càng mạnh, mắt cũng đỏ, nhìn là thấy thương.
Phong Lẫm bất đắc dĩ nắm chặt tay cô, nói: "Gia Gia, đã qua rồi, không phải bây giờ anh vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt em à?"
Anh không nói thì thôi, vừa nói cô không nhịn được rơi nước mắt.