Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 1028 - Chương 1028: Xử Bắn 2

Chương 1028: Xử Bắn 2 Chương 1028: Xử Bắn 2 Chương 1028: Xử Bắn 2
Cố Di Gia nghiêm túc nói: "Đương nhiên là tôi đợi sau khi tan học anh Lẫm qua đón tôi, chỉ cần ở những nơi đông người, bên kia có lẽ không dám động thủ ở đây."

Du Phong thầm nghĩ vậy thì không chắc.

"Thế nên làm phiền cậu đưa Cố Minh Nguyệt ra ngoài, đưa chị ta đến nơi an toàn..." Nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu lại hỏi Cố Minh Nguyệt: "Chị còn nơi nào để đi không?"

Căn phòng thuê của Cố Minh Nguyệt đã bị Khương Tiến Vọng tìm đến cửa, không hề an toàn.

Cố Di Gia cho dù có ghét chị đi nữa cũng không thể ngồi nhìn một cô gái trẻ gặp phải nguy hiểm.

Cố Minh Nguyệt chần chừ nói: "Chị có thể đến chỗ bạn chị trốn."

Lúc nói ra lời này, trong lòng chị có một ý nghĩ nào đó càng rõ ràng.

"Vậy được, Du Phong đưa chị..."

"Không được!" Du Phong ngắt lời cô: "Tôi đưa chị ta đi, vậy cô thì sao? Tôi không yên tâm để cô một mình ở lại đây. Không thì thế này, cả hai người đều ở lại chỗ tôi, tôi sai người gọi nhóm Bắc Thần tới."

Phong Bắc Thần là người có thể chiến đấu, có cô bé ở đây yên tâm hơn.

Cố Di Gia hả một cái: "Việc này..."

"Cứ quyết định như thế nhé!" Du Phong gọi hai cô vào lớp ngồi: "Vừa hay tiết này của bọn tôi là tiết tự học, các cô có thể ở lại đây."

Trong phòng học rất yên tĩnh, lúc Du Phong dẫn hai người đi vào vì nhẹ tay nhẹ chân nên không gây ra âm thanh quá to, không hề dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Những người cách Du Phong gần thì vẫn để ý. Lúc nhìn thấy Cố Di Gia thì hướng về phía cô cười thân thiện.

Trong trường Cố Di Gia cũng coi là nhờ mặt mũi mà trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng. Bạn học của Du Phong đều biết cô và vợ Du Phong là bạn tốt cho nên đột nhiên thấy cô tới đây thì cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi Du Phong bảo hai người ngồi xuống thì tìm một bạn học nữ cùng lớp, thì thầm với cô vài câu.

Cô học sinh nữ đó rất nhanh liền rời khỏi lớp học.

Du Phong nói nhỏ với Cố Di Gia: "Tôi nhờ cô ấy đi tìm Bắc Thần và Kiều Kiều tới." Những lúc như thế này, người càng đông càng tốt.

Cố Di Gia nhìn anh cười, hiểu được tâm tư của anh.

Phòng học rất yên lặng, thời gian chờ đợi dài bất thường.

Cố Di Gia không lãng phí thời gian mà mở sách mang từ thư viện ra. Chỉ có Cố Minh Nguyệt không có việc gì làm, hay tay ôm lấy cánh tay, âm thầm đánh giá xung quanh.

Tiếng sột soạt lật sách và viết bài vang lên, cô ta nhìn thấy người trong lớp học như đói khát mà hấp thu tri thức, nhìn thấy khát vọng của bọn họ đối với tri thức, nhìn thấy bọn họ vì ước mơ mà nỗ lực hết sức mình...

Cô ta rủ mắt xuống, che đậy đi sự đau khổ và ngưỡng mộ trong đôi mắt.

Khoảng chừng qua hai mươi phút sau, Tần Mộng Kiều và Phong Bắc Thần cùng nhau qua tới.

Hai người vốn dĩ vẫn có chút nghi hoặc Du Phong tại sao phải gọi người đi tìm bọn họ, khi nghe Gia Gia cũng ở đây với anh thì bọn họ đã biết có lẽ xảy ra chuyện gì, không chần chừ mà qua đây.

Ai biết sẽ gặp phải Cố Minh Nguyệt ở đây.

Hai người sững sờ mộ lúc, nhận ra sự việc bây giờ có thể hơi nghiêm trọng.

Lúc hai người đi tới, Du Phong thì thầm nói: "Hai người ở đây với Gia Gia, anh đi tìm bảo vệ của trường."

Cố Di Gia sững sờ sau đó gật đầu.

Tuy rằng có hơi gõ trống khua chiêng nhưng cẩn thận thì lái thuyền đi được vạn năm. Cô thà rằng sau khi mọi chuyện kết thúc đi tìm lãnh đạo của trường xin lỗi cũng muốn gõ trống khua chiêng chút.

Sau khi Du Phong rời đi, hai người Tần Mộng Kiều hỏi nhỏ Cố Di Gia xảy ra chuyện gì.

Cố Di Gia đơn giản kể lại.

Sắc mặt Phong Bắc Thần thay đổi lớn, cắn chặt răng, Tần Mộng Kiều thì căng thẳng nhìn xung quanh, sau khi phát hiện xung quanh đều là học sinh mà bọn họ quen biết cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cho tới lúc hết tiết, Du Phong cuối cùng cũng trở lại.

Anh nhẹ nhõm nói: "Còn một tiết nữa là tan học rồi, chúng ta chỉ cần đợi ở đây thôi, đợi đoàn trưởng Phong tới là được."

Tần Mộng Kiều hỏi: "Anh nói với bảo vệ như thế nào thế?"

"Thì nói đúng sự thật thôi. Anh nói có tội phạm trốn trại từ Tây Bắc có thể đang ẩn nấp trong trường, bảo bọn họ chú ý sự an toàn của học sinh."

Tần Mộng Kiều một lời khó nói hết mà nhìn anh, đơn giản như vậy à?

Du Phong cười hì hì, đương nhiên không đơn giản như vậy, bởi thế anh gọi thẳng điện thoại cho ba anh.

Song còn chưa đợi đến lúc tan học đã thấy Phương Mỹ Di người đầy mồ hôi chạy tới nói với anh Trang Nghi Giai bị người ta bắt đi rồi.

"Cái gì?"

Một nhóm sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment