Chương 1029: Xử Bắn 3
Chương 1029: Xử Bắn 3
Chương 1029: Xử Bắn 3
"Nghi Giai làm sao rồi?" Cố Di Gia gấp gáp hỏi.
Phương Mỹ Di sốt ruột nói: "Ban nãy tớ nghe bạn học của Nghi Giai nói có một người đàn ông tự xưng là anh họ của cô ấy giữa đường chặn họ lại, sau đó bạn học của Nghi Giai bị đánh ngất, Nghi Giai bị đưa đi rồi."
Mọi người đều có chút khó hiểu, không phải Khương Tiến Vọng muốn trả thù Gia Gia sao? Tại sao bị bắt đi lại là Trang Nghi Giai.
Lúc này, âm thanh nghi ngờ của Cố Minh Nguyệt vang lên: "Nghi Giai gì? Cùng tên, cùng âm với Gia Gia à? Có thể nào là bọn họ bắt sai người không?"
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có lẽ cũng có khả năng này.
Dựa theo lời của Phương Mỹ Di nói, Trang Nghi Giai và bạn học đang đi trên đường, có khả năng bạn học gọi cô ấy "Nghi Giai" sau đó bị đồng bọn của Khương Tiến Vọng nghe thấy, cho rằng Trang Nghi Giai chính là "Cố Di Gia" người mà bọn muốn tìm, cứ thế cướp người đưa đi...
Logic này không sai!
Người có mặt làm gì còn ở lại tiếp được, gấp gáp đi tìm người.
Du Phong nói: "Bọn có lẽ vẫn chưa ra khỏi trường, chúng ta đi kiếm bảo vệ của trường tìm người!"
Sau đó lại gọi thêm vài học sinh nam cùng lớp. Những học sinh nam đó biết được trong trường thế mà có tội phạm trốn trại đến bắt cóc học sinh của trường đi thì ai ai cũng căm phẫn dâng trào, cùng đi theo ra ngoài tìm người.
Nhóm người Phương Mỹ Di vốn dĩ cũng muốn đi thì lại bị Du Phong ngăn cản.
"Các cô đợi ở đây, ai mà biết được đối phương có còn đồng lõa hay không." Nói xong, anh nhìn Cố Di Gia một cái, cẩn thận hơn chút nữa cũng không phải làm quá.
Nghe vậy, nhóm Phương Mỹ Di không di chuyển nữa mà ở trong phòng học vây quanh Cố Di Gia, cực kỳ lo lắng.
Sắc mặt Cố Di Gia nặng nề đồng thời cũng rất tự trách, cảm thấy do cô liên lụy tới Trang Nghi Giai.
Lấy cơ thể yếu đuối này của Cố Di Gia, nếu như cô gặp phải những chuyện này, thân thể cô nhất định không chống chịu được. Đối phương chỉ cần cho cô một cái tát đã có thể đánh cô ho ra máu. Nói không chừng thân thể không chống chịu được, chẳng cần người ta ra tay, bản thân đã chết trước rồi.
Sự việc này kinh động đến nhà trường.
Thật sự có tội phạm trốn trại cực kỳ hung ác ẩn nấp trong trường bắt cóc học sinh đi. Bên kia các lãnh đạo nhà trường da đầu đều muốn nổ tung rồi, lo lắng an toàn của học sinh, vừa gấp gáp sắp xếp bảo vệ lục soát trong trường, vừa bảo các giáo đi trấn an học sinh, để học sinh quay trở về lớp học đồng thời cũng sai người đi báo công an, nhất định phải cứu được học sinh bị bắt cóc trở về.
Cố Di Gia cả đường khuôn mặt đều xây xẩm, sắc mặt nhợt nhạt.
Thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng mấy người Phương Mỹ Di đều không dễ chịu, an ủi cô: "Gia Gia, chuyện này không phải lỗi của cậu."
"Đúng vậy." Tần Mộng Kiều nói: "Cậu yên tâm đi, Tiểu Trang là người thông minh, nhất định không sao đâu."
Cố Di Gia chỉ gật gật đầu vẫn không nói gì.
Lúc tan học, Bảo Sơn vội vội vàng vàng tìm tới.
Nhìn thấy Cố Di Gia vẫn khỏe mạnh trong phòng học, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp đi qua nói: "Cô út, cô không cần lo lắng đâu, công an đã đang điều tra rồi, chú cũng đã tới rồi."
"Thật sao?" Cố Di Gia vội vàng hỏi: "Tình hình như thế nào rồi? Tìm thấy Nghi Giai chưa?"
Bảo Sơn giả vờ ung dung nói: "Có chú ra tay thì rất nhanh có thể tìm thấy dì Trang thôi, yên tâm đi ạ."
Nghe xong, Cố Di Gia siết chặt hàm dưới, ý vậy là chưa tìm thấy Trang Nghi Giai.
Thời gian trôi qua càng lâu, Trang Nghi Giai càng nguy hiểm. Bằng sự căm thù của Khương Tiến Vọng đối với cô, không chừng sẽ sai đồng bọn của khi bắt được cô thì cho cô nếm thử chút mùi đau khổ trước, chắc Trang Nghi Giai có lẽ cũng chịu cực khổ rồi. Đáng sợ nhất chính là Khương Tiến Vọng sai người nặng tay trừng phạt.
Đôi mắt cô có chút chua xót, vừa giận vừa phẫn nộ còn có sự áy náy đối với Trang Nghi Giai.
Khi Cố Di Gia đang chìm sâu trong tự trách, có người đẩy đẩy cô.
"Thím, chú đến rồi." Phong Bắc Thần gọi to.
Phản ứng của cô có hơi chậm chạp, lúc lâu sau mới ngẩng đầu. Nhìn thấy Phong Lẫm đứng ở cửa phòng học, quần áo của anh có chút lộn xộn, trán đều là mồ hôi, men theo khuôn mặt tuấn tú cương quyết lướt xuống vạt áo là chiếc sơ mi trên người ướt cả mảng lớn, dán lấy cơ thể.
Thấy hốc mắt cô ửng đỏ, bộ dạng cố gắng hết sức kìm nén, vẻ mặt Phong Lẫm hơi căng thẳng.
Anh sải bước vào trong phòng học, đi tới trước mặt cô: "Gia Gia, em làm sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?"
Cố Di Gia lắc đầu, cuối cùng phản ứng lại, sốt ruột hỏi: "Nghi Giai đâu?"
"Cô ấy không sao, đã cứu được rồi." Phong Lẫm nói.