Chương 103: Anh Cả Về Nhà 1
Chương 103: Anh Cả Về Nhà 1
Chương 103: Anh Cả Về Nhà 1
Sau khi nghe tin, Cố Di Gia sửng sốt một hồi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trái lại cục trưởng Ngụy lại rất vui mừng: "Lão Cố trở về à? Chà chà, tốt quá rồi, đến lúc đó anh phải mời cậu ấy qua uống với mình một ly mới được."
Triệu Mạn Lệ tức giận nói: "Cả ngày anh chỉ biết uống uống uống, ở đâu có nhiều rượu như vậy cho bọn anh uống thế?"
Rượu được ủ từ gạo, đầu năm nay lương thực quý giá, rượu cũng đắt tiền, chị ấy ghét nhất là những người đàn ông uống rượu này, chị ấy thấy mỗi ngụm rượu đều là lương thực.
Cục trưởng Ngụy mỉm cười nịnh nọt với vợ mình: "Chỉ uống một ly thôi mà, còn không phải do anh vui hay sao."
Bảo Hoa cũng rất vui vẻ, cô bé kéo anh trai mình lại, không ngừng hỏi: "Anh ơi, có thật không ạ? Cha sắp về sao?"
"Thật đó!" Bảo Sơn không khỏi vui mừng ra mặt.
Hôm qua cậu bé và mẹ đi gọi điện cho cha, cậu bé đã nghe cha nói thế nên vẫn luôn vui mừng đến tận bây giờ.
Trần Ngải Phương đang nói chuyện với cục trưởng Ngụy và Triệu Mạn Lệ, nhạy bén nhận ra biểu hiện của em chồng có gì đó không ổn.
Cô ấy quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Cố Di Gia tỉnh táo lại, biết phản ứng của mình khiến chị dâu nghi ngờ, cô mỉm cười với cô ấy, cụp mắt xuống để che giấu sự phức tạp trong lòng.
Sau khi xuyên không đến thời đại này, nếu người ở đây được xem là quen thuộc nhất với cô nhất thì đó chính là anh trai Cố Minh Thành.
Trước đây cô cũng có một người anh trai tên là Cố Minh Thành.
Anh trai cô - Cố Minh Thành - đối xử với cô rất tốt, giống như "Cố Minh Thành" ở đây, anh ấy sẵn sàng chịu đựng gian khổ vì em gái, chăm sóc cho em gái hết sức có thể.
Cô chỉ không biết Cố Minh Thành ở thế giới này có phải là anh trai mà cô quen thuộc hay không.
Trước kia cách xa nhau, không biết khi nào anh trai sẽ về nên đành thôi, nhưng bây giờ cô đột nhiên biết anh ấy sẽ trở lại, cũng sắp gặp anh ấy, trong lòng cô thấy hơi phức tạp.
Cảm giác phức tạp này có lẽ tương tự như nỗi nhớ nhà.
Trong quyển niên đại đó, Cố Minh Thành chỉ là nhân vật làm nền, thậm chí tác giả còn đơn giản hóa sự tồn tại của anh ấy, không hề đề cập đến, chỉ nói rằng Cố Di Gia có một người anh cả đi lính trong quân đội, thậm chí còn không có tên.
Nếu không, khi biết thân phận của anh trai Cố Di Gia, nhà họ Khương dám đối xử vô lương tâm như vậy với nguyên chủ sao?
Khương Tiến Vọng còn dám coi thường nguyên chủ, cho rằng cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa, gả cho anh ta là vinh dự của cô ấy nên nhiều lần ép cô ấy kết hôn sao?
Bây giờ, sau khi biết được nhà họ Khương đã làm những gì, Cố Di Gia thấy tác giả đơn giản hóa sự tồn tại của Cố Minh Thành là đúng, nếu không nam nữ chính sẽ không thể ở bên nhau được.
Nếu Cố Minh Thành biết em gái mình chết thảm, chắc chắn anh ấy sẽ báo thù cho em gái, vạch trần bộ mặt nhà họ Khương, để mọi người trong nhà họ Khương phải nhận sự trừng phạt thích đáng.
Vì vậy, cho dù không có phần tiếp theo của quyển tiểu thuyết thì Cố Di Gia cũng có thể đoán được kết quả.
Trần Ngải Phương và Bảo Sơn ở lại dùng bữa, mọi người cùng nói chuyện sôi nổi.
Đến khi gần đến giờ, Trần Ngải Phương và Bảo Sơn mới đứng dậy chào tạm biệt.
Triệu Mạn Lệ cười nói: "Bây giờ là nghỉ hè, hay là các em cứ ở lại đây thêm vài ngày, để Bảo Sơn và Bảo Hoa ở lại chơi."
Con trai chị ấy là cậu bé hay nghịch ngợm trong khu tập thể, trong những ngày nghỉ lễ, cậu giống như một con ngựa hoang bị đứt dây có kéo cũng không kéo lại được, thường xuyên kêu gọi một đám anh em đi gây rắc rối khắp nơi, khiến người ta đau đầu không chịu nổi.
Thà để cậu bé ở nhà vừa học vừa làm bài tập, Bảo Sơn tính tình điềm tĩnh, có thể cùng học với cậu bé, chị ấy tin rằng có Bảo Sơn làm gương, con trai chị ấy sẽ ngoan ngoãn hơn.
Trần Ngải Phương mỉm cười nói: "Không được rồi chị ạ, dù là ngày nghỉ nhưng ở công xã em vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
Cô ấy là người mạnh mẽ, không muốn chỉ dựa dẫm vào đàn ông, không làm gì cả mà chờ đợi Cố Minh Thành gửi tiền về nuôi gia đình. Cô ấy thấy mình có thể tự tay kiếm tiền để nuôi sống bản thân, cô dành tiền tiêu dùng của chồng để cho hai con và em chồng.
Vả lại công việc và tiền không bao giờ sợ có quá nhiều.